“Sư phụ, đều tại bọn con ~” Võ Kiếm thấp giọng nói.

“Sớm muộn gì cũng sẽ kết thù kết oán với Miêu Long, tôi chỉ không ngờ hắn ta lại bắt ba người, nói đi, chuyện gì xảy ra vậy?” Dương Bách Xuyên hỏi một câu.

“Sư phụ tại bọn con săn giết linh thú của Miêu Long...” Độc Cô Hối kể lại nguyên nhân kết thù của bọn họ với Miêu Long.

Dương Bách Xuyên thở dài nói: “Bỏ đi, với tính cách điên cuồng của Miêu Long, hắn không lập tức giết chết hai người cũng xem như là may mắn rồi.”

“Là đồ đệ không có bản lĩnh, làm mất mặt, liên lụy tới sư phụ.” Hai người đồng thanh nói.

“Không nhắc chuyện này nữa, a Nhân và Thu Nhi đã rơi xuống trước, cũng không biết bọn họ có sao không, chúng ta đi tìm thử xem.” Dương Bách Xuyên nói với hai đồ đệ.

“Vâng ~”

...

Lúc này, ba người bọn họ hẳn là đang ở dưới đáy vực sâu, bốn phía đều là Sơn Cốc u ám.

Hai bên là vách đá vô tận, gió lốc và sấm sét vẫn đang gào thét trên đỉnh đầu họ, hình thành một mạng nhện, cách ly toàn bộ sơn cốc với thế giới bên ngoài.

Muốn bay lên là điều không thể, dưới sức mạnh của sấm sét, anh thật sự có cảm giác mình không thể chống lại nổi.

Ước chừng nửa giờ sau, thầy trò ba người hội họp, nhưng không tìm được Ngô Mặc Thu và Vương Tông Nhân.

Điều này khiến đáy lòng Dương Bách Xuyên có hơi bực bội. Nếu không phải cảm ứng giữa anh và Ngô Mặc Thu vẫn còn tồn tại thì trong lòng anh đã tuôn ra kha khá những phỏng đoán không lành rồi.

Khi đang tìm kiếm Ngô Mặc Thu và Vương Tông Nhân, thầy trò ba người Dương Bách Xuyên đã trông thấy rất nhiều xương trắng ở sơn cốc, có cả hài cốt của người lẫn động vật cỡ lớn.

Hài cốt của người hẳn là những người rơi xuống từ trên vách đá, về phần xương cốt của động vật cỡ lớn thì có hơi kỳ dị.

Dương Bách Xuyên phát hiện có một ít hài cốt anh chưa từng gặp bao giờ, không thể phân biệt nổi là giống loài gì.

Nhưng nếu nhìn từ bên ngoài thì có thể đoán được đại khái, hài cốt của động vật cỡ lớn ở nơi này còn to hơn cả hổ hay sư tử.

Hơn nữa số lượng không hề ít, toàn bộ đáy cốc dài khoảng mười mấy ki lô mét gần như phủ kín một lớp hài cốt đủ loại.

Phát hiện này làm lòng Dương Bách Xuyên chùng xuống, nhiều hài cốt như vậy thì không thể nào đều là sinh vật rơi xuống khỏi vách núi được. Điều đó chỉ chứng minh rằng ở dưới đáy cốc có tồn tại đáng sợ nào đó.

Bởi vì Dương Bách Xuyên phát hiện ra rằng, đến tận bây giờ trên một số hài cốt vẫn còn tồn tại dao động linh khí. Điều này chứng minh rằng khả năng cao là có yêu thú trong những sinh linh đã chết ở nơi này.

Hơn nữa còn là yêu thú có thực lực không hề tầm thường.

Cực của hướng bắc nam ở đấy cốc, đặc biệt là càng đi về phía nam thì dưới lòng bàn chân sẽ có càng nhiều hài cốt.

Thầm suy nghĩ một lúc và cảm thấy yên lòng hẳn, Dương Bách Xuyên nhận ra có vẻ hướng kéo dài của đáy cốc là đi về phía bên kia vách núi.

Nói cách khác, khả năng cao là đường đi của đáy cốc giống với núi ở bên trên, vô cùng rộng lớn.

Mà căn cứ vào những gì Thiên Tuyệt đã giới thiệu, vùng sơn cốc này của Đại hội Luận đạo tại núi Trường Bạch vô cùng thần bí. Trong truyền thuyết, dù có là võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn cũng không dám tự ý xông vào. Thậm chí trong các thời kỳ đều có người từng tiến vào đáy cốc từ vách đá nhưng có vẻ không có bao nhiêu người đi ra được.

Ở dưới đáy cốc tối tăm, dưới chân chồng chất hài cốt như núi, cách đầu mười mấy mét lại có lôi điện vô hình bao phủ, điều này khiến lòng Dương Bách Xuyên chùng hẳn xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play