Chuyện tối nay chính là bởi vì Tiểu Vũ không cẩn thận làm vỡ một chai rượu vang trị giá mười ba vạn của khách, bảo cô ta phải bồi thường hơn một vạn, nhưng một học sinh đi làm thuê sao có thể bồi thường nổi?

Cho nên đối phương mới mặt dày vô sỉ nói Tiểu Vũ đập nát chai rượu vang đỏ của người ta vì bồi thường không nổi nên chỉ đành đồng ý uống rượu với người ta, kết quả là lão già đeo kính kia lại động tay động chân.

Mà Tiểu Vũ là người mà Cà Lăm vẫn luôn quan tâm, cậu ta thấy cô ta vào một lúc lâu vẫn chưa ra nên muốn vào xem xét, kết quả nhìn thấy khách lại động tay động chân với người trong lòng mình nên xông vào ngăn cản, vậy mà lại bị đối phương đánh ra khỏi phòng riêng, còn bị oan mấy bạc taitai.

Dương Bách Xuyên nghe xong toàn bộ câu chuyện có lẽ là đã đoán được, chắc chắn là ba cái tên cầm thú này cố ý bày kế hãm hại Tiểu Vũ, loại chuyện này lúc trước anh ở quán bar làm thêm cũng đã biết thêm không ít kinh nghiệm.

Sau khi nghe xong, trong lòng anh biết là có vấn đề, nhưng càng tức giận hơn.

Đúng lúc này, cửa phòng riêng mở ra, là mấy người Lâm Hoan đi vào.

“Dương Bách Xuyên, cậu không sao chứ?” Lâm Hoan là người đầu tiên chạy vào vội vàng hỏi, trên mặt tràn đầy lo lắng.

“Không sao, nhưng sao mọi người lại tới đây được ~” Trong lòng Dương Bách Xuyên ấm áp, thuận miệng hỏi.

“Tôi từ toilet đi ra đúng lúc nhìn thấy cậu vào phòng này.” Lâm Hoan hỏi một tiếng: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Dương Bách Xuyên nói chuyện của nữ sinh và Cà Lăm cho mấy người nghe.

Sau đó mấy cô lớn cậu lớn đều tức giận, trong đó có một người mở miệng nói: “Lương Tử đã gọi điện thoại tìm người tới đây, đây chính hành vi cố ý lừa gạt, nếp sống xã hội đều bị những tên cặn bã này làm hỏng.”

“Yên tâm đi, vừa rồi tôi cũng đã đánh cho bọn họ một trận rồi ~”

Dương Bách Xuyên biết Lương Tử chính là cháu trai của một nhân vật lớn trong ngành công an, nếu như anh ta mở miệng nói chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Mà giờ phút này cửa phòng riêng bị người ta đạp một cước đá văng ra.

Ngay sau đó ở trước cửa xuất hiện một đám người, ít nhất cũng phải là mười lăm mười sáu người, vừa nhìn đã biết là đám côn đồ.

Đám người này xuất hiện làm cho Tống Nguyên Thành mừng rỡ, vội vàng nói: “Cháu trai lớn, nếu như cháu không tới thì người chú này của cháu sẽ bị những người này đánh chết mất, cháu mau nhìn xem chú Nguyên Hóa của cháu đã bị đánh ngất xỉu rồi.”

Lúc đầu khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy đám người này trong lòng cũng rất ngạc nhiên, anh cũng không lo lắng cho mình mà là sợ bọn họ làm mấy người Lâm Hoan bị thương. Lúc này, anh tiến lên một bước đứng trước đám người Lâm Hoan, sau đó khi anh nhìn thấy người dẫn đầu đi vào thì ngay lập tức trên mặt bật cười, không ngờ lại là người quen.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy người tới, mà người đi tới cũng thấy được Dương Bách Xuyên, hai người bốn mắt nhìn nhau, thấy Dương Bách Xuyên nở nụ cười đối phương cũng giật giật khóe miệng.

Người này không phải là ai khác chính là cái tên lúc trước ở quán bar, là tên côn đồ mà Nguyễn Văn Hạo đã tìm đến để xử lý Dương Bách Xuyên - Hoa Đầu!

Nhưng lần đó Hoa Đầu không chỉ không xử lý được Dương Bách Xuyên mà ngược lại còn bị Dương Bách Xuyên xử lý thảm hơn, gãy xương thì không nói mà lại còn bị ép lấy hết số tiền trên người, đúng là tiền mất tận mang.

Sau khi Hoa Đầu nhìn thấy Dương Bách Xuyên, trong lòng theo bản năng cảm thấy căng thẳng, lần trước hắn ta đã bị Dương Bách Xuyên để lại bóng ma trong lòng, trong lòng thầm mắng xui xẻo tại sao lại gặp phải tên sát thần này ở đây?

Nghe thấy Tống Nguyên Thành la hét, Hoa Đầu hận không thể đi qua giết chết cái miệng chó của ông ta.

Nếu không phải nể tình mỗi tháng Tống Nguyên Thành đều tặng quà, hơn nữa lại có quen biết với ba hắn ta thì chắc chắn Hoa Đầu muốn động tay động chân với ông ta rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play