Đương nhiên không thể mở bí điển Vân Môn, cần phải có cống hiến cho Vân Môn mới có thể mở bí điển Vân Môn cho bọn họ. Nhưng mà tôi bật đèn xanh cho Phong Thiên Nhai ông, có thể đọc bí điểm Vân Môn bất cứ lúc nào, ông quay về lập tức xử lý chuyện này đi.”

Dáng vẻ Dương Bách Xuyên hiên ngang lẫm liệt nói, như thể anh là hiện thân của chính nghĩa vậy.

Phong Thiên Nhai nghe xong, cả người run rẩy, kích động nước mắt lưng tròng, quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói: “Phong Thiên Nhai thay mặt tán tu trong thiên hạ cảm ơn đại ân của môn chủ, môn chủ yên tâm, chỉ cần truyền tin này ra ngoài, ít nhất sẽ có tám phần tán tu gia nhập Vân môn.”

“Đứng lên đi, nếu ông đã bái nhập Vân Môn tôi thì chính là người của Vân Môn, sau này không cần động cái là quỳ xuống.” Dương Bách Xuyên cười đỡ Phong Thiên Nhai dậy.

Phong Thiên Nhai rất kích động, Dương Bách Xuyên đang cho tán tu trong thiên hạ một con đường sống, bất quá sau khi đứng dậy, cơ thể Phong Thiên Nhai run lên, dường như nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.

Ông ta nghĩ nếu Dương Bách Xuyên làm như vậy, chẳng phải đối nghịch với toàn bộ tông môn cổ xưa trong giới võ cổ sao?

“Ha ha ha!”

Sau khi cười to, anh nói: “Lão Phong à, hôm nay tôi dám đưa ra quyết định này thì sẽ không sợ tông môn cổ xưa. Nói thật cho ông biết, mặc dù Vân Môn chúng ta mới thành lập không lâu, nhưng Vân môn truyền thừa sâu xa, có thể bỏ xa những tông môn cổ xưa kia một trăm con phố.

Dương Bách Xuyên tôi và Vân Môn của tôi dám ăn con cua này, Vân Môn dám làm vì thiên hạ!”

Lời nói của Dương Bách Xuyên khí thế ngút trời, vô cùng tự tin, khiến lòng Thiên Nhai dâng lên ngọn lửa hy vọng.

Phong Thiên Nhai không biết Dương Bách Xuyên có sức mạnh gì, nhưng biết trong giới võ cổ Dương Bách Xuyên được gọi là Dương điên, đương nhiên thực lực của anh không yếu chút nào.

Mặt khác rốt cuộc lợi ích thực tế vẫn là Dương Bách Xuyên đưa tài nguyên tu luyện, Phong Thiên Nhai thấy không ai có thể chịu được sức hấp dẫn mỗi tháng ba viên đan Tụ Khí và năm viên đan Bồi Nguyên.

Mặc kệ Dương Bách Xuyên nói thật hay giả, lúc này Phong Thiên Nhai chọn tin tưởng anh, cho mình một cơ hội, cũng cho tán tu trong thiên hạ một cơ hội.

Mà Dương Bách Xuyên thấy tông môn cổ xưa không dám nhận thiên hạ tán tu, lòng trung thành chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi, mỗi tán tu đều có công pháp tu luyện riêng truyền thừa. Sau khi vào tông môn không thể, cũng không có cách nào đổi thành võ công tâm pháp của tông môn.

Vì vậy, không có cảm giác trung thành và chân thành.

Nhưng vấn đề này ở trong tay Dương Bách Xuyên vốn không phải vấn đề.

Anh sẽ thay đổi triệt để vấn đề công pháp tán tu, bởi vì Vân Môn là tông môn tu chân, đường sau này càng dài hơn tông môn võ cổ giả.

Nói cách khác, tiềm lực tông môn võ cổ giả không thể sánh được, tầm nhìn xa hơn tông môn cổ xưa nhiều.

Phải biết không có một tông môn nào trong thiên hạ dám nhận tán tu, Dương Bách Xuyên làm như vậy là đắc tội với tông môn cổ xưa, đây không phải là chuyện đùa.

Nghĩ đến vấn đề này, Phong Thiên Nhai chỉ biết kích động không thôi, nếu Dương Bách Xuyên nghĩ đến chuyện bị tất cả tông môn cổ xưa bao vây tấn công, anh còn dám nhận tán tu trong thiên hạ sao?

Dương Bách Xuyên thấy sắc mặt Phong Thiên Nhai không đúng, lập tức hỏi: “Sao thế lão Phong?”

Phong Thiên Nhai nghe Dương Bách Xuyên hỏi, rốt cuộc cũng nói lo lắng này ra: “Môn chủ, mặc dù ngài có lòng tốt, nhưng mà không biết môn chủ có nghĩ tới việc này hay không. Nếu như ngài đón nhận tán tu trong thiên hạ thì chắc chắn sẽ trở thành cái đinh trong mắt thế lực tông môn cổ xưa trong và ngoài cả giới võ cổ. Làm không tốt bọn họ sẽ liên hợp lại tấn công Vân môn, nói khó nghe thì có thể sẽ diệt môn.”

Sắc mặt Dương Bách Xuyên thay đổi, nhưng lập tức cười ha ha.

Cấp bậc Tiên Thiên chuyển qua công pháp tu chân càng nhanh hơn so với trong thời kỳ Ám Kình, cũng không ảnh hưởng đến thực lực, chỉ là tán tu Tiên Thiên kéo dài tu luyện cảnh giới công pháp mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play