Nghe Dương Bách Xuyên hỏi tình hình của Thomas, Đàm Miêu ở đầu dây bên kia ho khan: “Haha, bây giờ Thomas chính là một thái giám tiêu chuẩn, ngài yên tâm, mấy hôm nay tôi đang làm công tác tâm lý cho anh ta, sẽ không làm lỡ việc đâu.”
“Vậy thì được, cứ thế đã nhé, anh sắp xếp cho phiên tòa ba ngày sau, còn về tên Nhậm Tra giả - Hồng Sĩ, cũng không cần phải kiện ngược lại hắn, tôi nghĩ với thế lực của nhà họ Hồng, tố cáo cũng vô dụng, người này ấy à, tôi sẽ tìm anh ta hàn huyên một chút ~”
Đương nhiên Dương Bách Xuyên sẽ không bỏ qua cho tên đầu sỏ gây tội.
Bất cứ ai dám ức hiếp người phụ nữ của anh, đến cuối cùng sẽ phải nhận trừng phạt.
Lúc sắp cúp máy, đột nhiên Dương Bách Xuyên nhớ tới chuyện của Tô Cẩn và nhà họ Tô, anh nói: “À còn nữa, tôi gửi tin nhắn bảo anh đi điều tra tin tức nhà họ Tô, chuyện này tra tới đâu rồi?”
“Tôi cũng biết nhà họ Tô, tôi đã gửi tư liệu qua điện thoại cho anh rồi, anh mau xem đi, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ cho người đi sắp xếp.” Đàm Miêu nói.
“Được, vậy anh làm việc đi.”
Dương Bách Xuyên cúp máy, anh mở tin nhắn ra xem, thông tin về nhà họ Tô mà Đàm Miêu gửi tới gần như là khớp với lời của Tô Tiểu Lục.
Có điều, thông tin của Đàm Miêu đầy đủ hơn.
Nhà họ Tô cung phụng hai vị võ giả cổ cấp bậc Tiên Thiên.
Nói cho cùng thì sau lưng nhà họ Tô cũng có bóng dáng của võ thế gia, đích thị là ông trùm ngành công nghiệp cờ bạc đảo Hồng Kông, nhà họ Tô và nhà họ Hạ cùng chia nhau hai phần thiên hạ.
Sau khi xem xong, Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ nhiều nữa, anh đi vào biệt thự của Viên Kim Phượng.
Một nhà ba người sớm đã đợi Dương Bách Xuyên tới ăn cơm, ăn xong, anh và Viên Kim Phượng đưa Miêu Thúy Hoa và Viên Đại Thành ra sân bay, hai người trở về quê nhà.
Đợi hai người họ lên máy bay xong, Dương Bách Xuyên gọi điện thoại cho Lưu Tích Kỳ, anh dặn cậu tới sân bay đón Miêu Thúy Hoa và Viên Đại Thành, sau đó đưa họ về quê.
Đợi Lưu Tích Kỳ bắt máy, Dương Bách Xuyên nói qua tình hình cho anh nghe, Lưu Tích Kỳ nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ đích thân đi đón, hồi nhỏ thím Thúy Hoa và chú Đại Thành đều đối xử với chúng ta không tệ, à đúng rồi, thằng nhóc nhà cậu xem trên đảo Hồng Kông có vị trí nào thích hợp không, tôi dự định bước tiếp theo sẽ đến đảo Hồng Kông để phát triển, sau khi Vân Kỳ thành tập đoàn, tiếp theo là mở rộng ra Châu Á, ra toàn thế giới, đảo Hồng Kông chính là một trong những cánh cửa của Châu Á, nhất định phải tới đó.”
“Được, tôi tìm người hỏi, chuyện này mấy hôm nữa nói sau~”
Sau khi hai người tán gẫu với nhau vài câu, Dương Bách Xuyên tắt máy, cùng Viên Kim Phượng lái xe trở về.
…
Cùng lúc này, tại một trang viên ở đảo Hồng Kông, đây là tổng bộ của nhà họ Tô, Tô Tiểu Lục bị chặt đứt một tay đang ngồi trên ghế rồng, hắn ta đang khóc lóc kể với Tô Tâm Hà về sự hung bạo của Dương Bách Xuyên. .
Đam Mỹ H VănVốn dĩ, đợi sau khi Dương Bách Xuyên rời đi, Tô Tiểu Lục và một đám thủ hạ mang theo cánh tay bị đứt vội vàng chạy tới bệnh viện để nối lại, nhưng bực mình hơn là tay của tất cả mọi người đều nói được, chỉ có duy nhất tay của hắn ta là không, bác sĩ tuyên bố tế bào của cánh tay đó đã bị hoại tử, không thể nối được nữa, càng làm cho Tô Tiểu Lục thêm ói ra máu là, cái chân bị Dương Bách Xuyên đạp gãy cũng phế luôn, không cách nào cứu chữa.
Nói cách khác, nửa đời sau của Tô Tiểu Lục chỉ có thể ngồi trên xe lăn, anh ta không biết chuyện này là do Dương Bách Xuyên cố ý, sao có thể để hắn nối lại tay đã gãy, khôi phục chân bị thương được?
Lúc này, trong đại sảnh nhà họ Tô có ba người.