“Lên cùng nhay!” Mộc Quảng Hàn phi thân lên, ông ta hạ lệnh cho bảy người Thanh Thành đang bao vây.

Trong phút chốc, Đinh Nguyên Thọ, Mộc Quảng Hàn cùng với mười Tiên Thiên dưới trướng hai công, cộng lại mười hai người nhào về phía Dương Bách Xuyên.

Giờ phút này ánh mắt Dương Bách Xuyên ngưng trọng, tinh thần tăng lên mười hai lần, ba người Ngô Mặc Thu phía sau cũng đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên, bốn chọi mười hai, bắt đầu chém giết.

Dương Bách Xuyên chuyên tâm đối mặt với tấn công của mười hai cao thủ Tiên Thiên, trong lòng thúc dục vảy rồng ra, lúc này anh nghĩ đến việc giết Đinh Nguyên Thọ đang tấn công đầu tiên trước.

“Leng keng!”

Điều khiến Dương Bách Xuyên kinh hãi là đòn tấn công của vảy rồng đã hết hiệu lực.

Lúc này nghe Đinh Nguyên Thọ quát: “Thằng nhóc này có thần binh, mọi người tế thần binh.”

Lúc Dương Bách Xuyên nhìn lại, chỉ thấy không biết Đinh Nguyên Thọ cầm thanh đao lớn trong tay từ lúc nào, anh cảm nhận được là linh khí, hơn nữa còn là thượng phẩm.

Điều này thực sự khiến Dương Bách Xuyên giật mình.

Bảo sao vảy rồng không tấn công được.

Khi Đinh Nguyên Thọ dứt lời, ánh sáng trong tay mỗi người trong sân lóe lên.

Không ngờ trong tay mỗi người đều xuất hiện đủ loại linh khí, nhưng mà Dương Bách Xuyên cảm giác chỉ có linh khí trong tay Đinh Nguyên Thọ và Mộc Quảng Hàn là thượng phẩm, còn lại mười người kia có linh khí hạ phẩm, có vài linh khí thượng phẩm nhưng hạ phẩm chiếm đa số.

Điều này khiến lòng Dương Bách Xuyên nặng trĩu, anh không biết những người này cầm nhiều linh khí như vậy.

Trong cách xưng hô của võ giả cổ đại, linh khí được gọi là thần binh.

Nhưng bây giờ đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Dương Bách Xuyên cảm thấy áp lực.

Tu vi Ngô Mặc Thu tương đối cao, một mình ngăn cản được hai Tiên Thiên tầng bảy, còn Kiều Phúc cùng Ngô Mặc Hạ, mỗi người đối phó một người đã cố hết sức, nhưng cũng may có thể ngăn cản. Ba quỷ tu xem như giảm bớt áp lực bốn gã Tiên Thiên cho Dương Bách Xuyên.

Cho dù có Ngô Mặc Thu và ba quỷ tu giải phóng Dương Bách Xuyên khỏi áp lực bốn Tiên Thiên tầng bảy, thì Dương Bách Xuyên cũng sẽ phải một mình đối mặt với tám Tiên Thiên, trong đó có Đinh Nguyên Thọ và Mộc Quảng Hàn là Tiên Thiên tầng tám.

Một là Tiên Thiên tầng tám trung kỳ, hai là Tiên Thiên tầng tám đỉnh phong.

Trong vòng ba hơi thở, Dương Bách Xuyên và Đinh Nguyên Thọ, Mộc Quảng Hàn đã giao chiến hơn mười chiêu, nhưng họ cũng phát hiện ra rằng sức mạnh của anh có thể so sánh với Tiên thiên tầng chín.

Đây là chuyện tốt, nhưng mấu chốt là, cổ nhân có câu, hai quyền khó địch bốn tay.

Hơn nữa, những người này trong tay đều có linh khí, điều này làm giảm đi rất nhiều lợi thế của vảy rồng.

Một chọi tám, tuy rằng thực lực của Dương Bách Xuyên có thể so sánh với võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín, nhưng lập tức bị tám người đánh lui, may mắn là không bị thương.

Áp lực càng lúc càng lớn, Dương Bách Xuyên cảm thấy áp lực, nhưng trong lòng vẫn không có sợ hãi, một mặt cũng muốn thử một chút giới hạn của chính mình, một mặt cũng muốn thử phương diện khác, bởi vì anh tin chắc Tửu Tiên lão đầu sẽ không đứng nhìn, còn chưa tới bước đường cùng.

Xét về cảnh giới thực lực, Trúc Cơ bảy tầng của Dương Bách Xuyên có thể so sánh với một võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín.

Nhưng anh lại không chống đỡ được hai Tiên Thiên tầng tám và sáu Tiên Thiên tầng bảy đuổi đánh.

Anh thực sự muốn thi triển chú Tinh Huyết, nhưng anh bị đánh quá mạnh đến nỗi không có thời gian để thở, việc thi triển chú Tinh Huyết cần dẫn động bí pháp khẩu quyết, bây giờ dưới sự bao vây của tám đại Tiên Thiên, Dương Bách Xuyên chỉ có thể chống cự.

Nếu không phải anh có tinh thần lực to lớn chống đỡ, còn có thể khống chế vảy rồng một lòng một dạ chiến đấu, có lẽ hiện tại đã bị thương vô số.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play