Sự kỳ diệu của nước sinh mệnh lại được thể hiện, chỉ sau vài phút Lưu Tích Kỳ đã tỉnh lại, câu đầu tiên anh mở miệng chính là: “Súc sinh, tao khinh.”

Được thôi, mặt của Dương Bách Xuyên bị Lưu Tích Kỳ phun đầy nước bọt.

Trong nháy mắt anh cũng cạn lời.

“Ơ, nhóc Xuyên sao lại là cậu?” Lưu Tích Kỳ cho rằng mình đang bị tra tấn tới ngất đi, vẫn nghĩ đây là đám người Đinh Thiền.

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, anh lau sạch nước bọt trên mặt rồi nói: “Thiết Đản, cậu thế nào rồi?”

Sau khi Dương Bách Xuyên hỏi một câu như vậy, Lưu Tích Kỳ giật mình, lúc này anh mới nhớ lại, hình như trước khi hôn mê chân tay của mình bị người ta đạp gãy.

“Tôi…Ơ, tay của tôi không có việc gì, không đúng, chân tay không có sức lực.” Lưu Tích Kỳ là người đã từng đi lính, ý chí rất kiên cường, vì vậy mà anh không hề nóng nảy.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên cũng kể lại ngắn gọn những gì đã xảy ra.

Lưu Tích Kỳ cũng nói, trên đường về anh bị người ta chặn lại.

Chuyện sau đó thì hai người cũng biết rồi đấy.

“Thiết Đản, gân cốt của cậu có thể phải cần tĩnh dưỡng một tháng mới có thể khôi phục lại như cũ, hiện tại ăn cơm hay đi lại cũng là vấn đề, vừa vặn cho bản thân thời gian nghỉ ngơi.”

“Vậy sao được? Công ty đang ở giai đoạn phát triển quan trọng, tôi rời đi mà được à? Ai quản lý bây giờ?” Lưu Tích Kỳ vội la lên.

“Được rồi, tôi tìm Triệu Nam thay cậu quản lý một tháng, trong vòng một tháng cậu hoàn toàn có thể khôi phục, dành thời gian với người nhà cậu đi, coi như là cho bản thân nghỉ phép, đây không phải là cách cậu tham công tiếc việc...”

Dương Bách Xuyên nói xong, anh khởi động xe trở về nhà.

Sau khi về tới nhà, Lưu Tích Kỳ lấy cớ là do va chạm nên mới bị thương.

Dù sao thì cũng không thể để người nhà lo lắng được.

Về đến nhà thì trời vừa hửng sáng, cả nhà ngồi bên nhau cùng đón năm mới.

Buổi tối, Lưu Tích Kỳ tới tìm Dương Bách Xuyên về chuyện của công ty, bây giờ anh cần phải dưỡng thương, tốt xấu gì cũng nên bàn giao một chút.

Ba ngày sau phải đi làm rồi, ngày mai sẽ trở về Cố Đô.

Dương Bách Xuyên muốn nhờ Triệu Nam tạm thời trông coi công ty giúp Lưu Tích Kỳ, nhưng anh vẫn chưa bàn bạc với cô chuyện này.

Sau khi dùng bữa tối, anh tìm Triệu Nam bảo cô tới Cố Đô, lần này Triệu Nam không hề có ý kiến, nhưng bất ngờ, cô lại đưa ra một yêu cầu với Dương Bách Xuyên.

Triệu Nam nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Thương lượng với anh một chuyện?”

“Có chuyện gì thì em nói thẳng luôn đi, còn thương lượng cái gì.” Dương Bách Xuyên nắm lấy tay cô, dịu dàng nói.

“Đừng có lộn xộn, em đang nói chuyện nghiêm túc đó.”

“Không ảnh hưởng mà, anh chỉ hôn chút thôi, hì hì.”

“Anh họ Triệu Võ Linh và mấy anh em nhà họ Triệu muốn...muốn gia nhập Vân Môn, em định tìm anh để hỏi nhưng không có cơ hội, cho anh ấy gia nhập Vân Môn có được không?” Chuyện này là người nhà tới tìm khiến Triệu Nam rất khó xử, cô muốn tìm anh để hỏi, hôm nay hiếm khi Dương Bách Xuyên lại một mình tới tìm cô, vì vậy cô đã hỏi ý kiến của anh.

“Chỉ có thế thôi à, được chứ, sau này những chuyện như vậy, em tự quyết định là được rồi, không cần hỏi anh, nhớ kỹ, cho dù bất cứ khi nào thì em vẫn luôn là bà chủ của Vân Môn.”

“Cảm ơn”, nghe được lời này của Dương Bách Xuyên cô rất cảm động, thật tra một số đệ tử của nhà họ Triệu đã muốn gia nhập Vân Môn từ lâu, nhưng cô không dám hỏi Dương Bách Xuyên.

Hôm nay, chỉ một câu nói của Dương Bách Xuyên đã cho cô địa vị ở Vân Môn, sao cô lại không biết ý nghĩa của bốn chữ ‘Chủ mẫu Vân Môn’ này chứ.

“À đúng rồi, em nhắm mắt lại đi, anh có quà tặng em.” Dương Bách Xuyên cười gian trá nói.

Triệu Nam đỏ mặt nói: “Không cần ~ Lỡ may bị người khác trông thấy thì sao, hôm khác nói sau.”

“Haha, em nghĩ đi đâu vậy, anh muốn cho em cái này, đúng rồi, em nói cái gì mà để hôm khác?” Dương Bách Xuyên hư hỏng nói, trong tay anh xuất hiện một hộp gấm.

Hộp gấm này đương nhiên là trang sức mà Dương Bách Xuyên dùng ngọc bích màu đỏ điêu khắc để tặng cho bạn gái mình, cũng vì bận rộn nên không có thời gian đưa, bây giờ là năm mới, vừa đúng dịp tặng cho bọn họ.

Triệu Nam còn cho rằng Dương Bách Xuyên lại muốn động tay động chân, mặc cho Dương Bách Xuyên trêu chọc, sau khi anh lấy chiếc hộp gấm ra như một trò ảo thuật, gương mặt của cô lại càng đỏ hơn.

“Đây là cái gì?”

“Mở ra xem thử đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play