"Công chúa? Sao tiếng khóc của nó lại nhỏ như vậy? Liên Liên, có phải nó bị sao rồi không?" Không quan tâm Vân Tụ kích động chúc mừng, cũng không màng bản thân mới sinh con, sức khỏe còn yếu, Triệu Thanh Uyển lo lắng hỏi Hoắc Liên Liên.
"Nương nương đừng sốt ruột, để Liên Liên kiểm tra cho tiểu công chúa."
Hoắc Liên Liên cũng thấy kỳ lạ.
Trong thời gian Triệu Thanh Uyển mang thai mỗi ngày nàng đều bắt mạch cho nàng ấy, mạch tượng luôn biểu hiện người lớn và thai nhi bình thường.
Tại sao tiếng khóc của đứa bé này lại yếu như mèo con bị bệnh vậy?
Rõ ràng trước đây tiếng khóc của những đứa bé nàng đỡ đẻ đều lảnh lót mà!
Hoắc Liên Liên, Thuần thái phi và Vân Tụ lo cho Triệu Thanh Uyển xong mới kiểm tra cho đứa bé.
"Liên Liên, tiểu công chúa rốt cuộc có vấn đề gì vậy?"
"Đúng đấy Liên Liên, tiểu công chúa sao rồi? Có sao không?"
Thấy Hoắc Liên Liên tập trung kiểm tra vân tay cho tiểu công chúa, Thuần thái phi và Vân Tụ đều vội hỏi.
Triệu Thanh Uyển càng thấp thỏm, lo lắng nhìn Hoắc Liên Liên cau mày.
"Nương nương, Thuần thái phi, Vân Tụ, e rằng công chúa đã trúng độc mãn tính."
"Cái gì?"
"Liên Liên, sao có thể như vậy? Nó vừa mới chào đời, trong phòng chỉ có chúng ta, sao nó có thể trúng độc mãn tính chứ?"
"Đúng đấy Liên Liên, đồ ăn đồ dùng hàng ngày của hoàng hậu đều do ngươi kiểm tra, sao có thể xảy ra chuyện này? Nếu đúng như ngươi nói, chẳng phải hoàng hậu cũng trúng độc mãn tính sao?"
Kết quả chẩn đoán của Hoắc Liên Liên khiến ba người còn lại giật mình hoang mang.
"Nương nương không sao, nếu nương nương trúng độc thì mỗi ngày Liên Liên bắt mạch cho nương nương sớm đã phát hiện rồi. Kẻ hạ độc tiểu công chúa tâm vô cùng thông minh, loại độc hắn dùng mỗi lần liều lượng cực kỳ bé, không ảnh hưởng gì nhiều đến người lớn, vậy nên Liên Liên bắt mạch cho nương nương mới không phát hiện ra. Nhưng nếu thai nhi ở trong cơ thể mẹ cứ ngày qua ngày hấp thụ từng chút, sau mấy tháng tích lũy sẽ bị trúng độc mãn tính, chào đời là một đứa bé yếu ớt."
"Là kẻ nào độc ác như vậy, hạ độc Vân Tụ thì thôi, còn dám hạ loại độc độc ác như vậy với tiểu công chúa! Đúng là đáng giận!" Vân Tụ mắng.
Thuần thái phi suy đoán: "Không, việc hạ độc có thể có hai khả năng. Một là để chắc chắn thành công kẻ hạ độc hoàng hậu trong thời gian mang thai đã dùng hai chiêu. Hai là có hai kẻ chủ mưu đứng sau!"
"Hai kẻ chủ mưu?"
"Đúng, kẻ hạ độc Vân Tụ đương nhiên là nhắm vào hoàng hậu, là kịch độc, hiệu quả tức thời. Nhưng nếu hoàng hậu không trúng độc này, kẻ hạ độc kia sẽ thất bại trong gang tấc. Mà hiện giờ độc của tiểu công chúa trúng tuy hiệu quả chậm nhưng lại không phát hiện trong thời gian mang thai."
"Nếu đúng như suy đoán của thái phi có hai kẻ muốn hại nương nương và tiểu công chúa, một kẻ chắc chắn là Lan phi, thế kẻ còn lại rốt cuộc là ai?" Vân Tụ hoang mang hỏi.
"Mọi người đừng đoán nữa, đoán cũng đoán không ra. Liên Liên, độc mà đứa bé trúng có thể giải được không?"
Nghe ba người nói, tâm trạng Triệu Thanh Uyển càng nặng nề.
Nàng không đụng đến bất cứ phi tần nào trong hậu cung, bọn họ đều muốn làm hại nàng và con, thật sự khiến trái tim nàng lạnh đi.
Có điều việc quan trọng trước mắt là chữa khỏi cho đứa bé.
Nàng không cho phép việc con mình vừa chào đời đã là một đứa bé không khỏe mạnh.
"Nương nương, tạm thời Liên Liên chưa biết tiểu công chúa trúng độc gì, chỉ có thể nghĩ cách từ từ thanh độc cho tiểu công chúa. Nương nương đừng quá lo, may mà trước mắt công chúa chỉ có vẻ hơi yêu, chưa phát hiện vấn đề nghiêm trọng nào khác. Liên Liên tin sau thời gian điều trị, tiểu công chúa nhất định có thể trở thành một đứa bé khỏe mạnh. Trước đây Liên Liên nói với hoàng thượng rồi, đợi nương nương thuận lợi sinh con mới xuất cung. Nhưng bây giờ Liên Liên quyết định không đi nữa, cho dù có đi, Liên Liên cũng phải trị khỏi hoàn toàn cho tiểu công chúa, nếu không Liên Liên sẽ rất áy náy."
"Ngươi không đi nữa? Tốt quá! Ngươi mà đi rồi ta sẽ buồn lắm!" Nghe Hoắc Liên Liên nói tạm thời không đi, Vân Tụ vui đến mức bật khóc.
Bắt đầu từ một tháng trước, nàng đã lo việc Hoắc Liên Liên sắp rời khỏi hoàng cung. Bây giờ nghe nàng ấy nói không đi, sức khỏe của tiểu công chúa cũng có thể từ từ khỏe lại, khói mù lập tức được xua tan.
"Liên Liên, đa tạ ngươi chịu ở lại vì ta và đứa bé, vậy bệnh của nó ta giao cho ngươi."
"Nương nương yên tâm, bắt người tiền tài, làm người tiêu tai, huống hồ Liên Liên sớm đã coi nương nương và tiểu công chúa như người thân, chữa khỏi bệnh cho tiểu công chúa là chức trách của Liên Liên."
"Đa tạ Liên Liên."
"Nương nương khách sáo. Người mới sinh con, sức khỏe còn yếu, mau nghỉ ngơi đi. Tiểu công chúa và những việc khác cứ giao cho ba người này."
"Được, ta ngủ một lát, làm phiền mọi người chăm sóc đứa bé."
Triệu Thanh Uyển thật sự đã rất mệt, sau khi nhìn đứa bé một lát rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau, bên ngoài có tiếng của Tiểu Mục Tử: "Hoàng thượng giá lâm!"
Biết Triệu Thanh Uyển đã sinh một tiểu công chúa, Tiêu Sát vội ném tất cả chính vụ ở Tuyên Thất Điện chạy đến đây.
"Dân nữ tham kiến hoàng thượng."
"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng."
"Tham kiến hoàng thượng."
Ba người hành lễ.
Tiêu Sát phất tay, cố kìm chế tâm trạng kích động, đến trước giường thăm Triệu Thanh Uyển và đứa bé.
Cả hai đều nhắm mắt ngủ trông rất an nhiên.
Thấy đứa bé rất giống Triệu Thanh Uyển, vừa nhìn đã biết tương lai sẽ là mỹ nhân, Tiêu Sát mỉm cười, ngay sau đó quay đầu hạ giọng hỏi: "Hoàng hậu sinh tiểu công chúa có thuận lợi không? Bây giờ thế nào?"
"Hồi hoàng thượng, nương nương sinh tiểu công chúa khá thuận lợi, sức khỏe vẫn còn hơi yếu, có điều không sao. Nhưng tiểu công chúa..."
"Tiểu công chúa bị gì?"
"Tiểu công chúa... Thời gian ở trong bụng nương nương trúng độc mạn tính, chào đời yếu ớt hơn những đứa trẻ bình thường."
"Sao cơ?"
Tiêu Sát vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ.
Không cần nghĩ hắn cũng biết nhất định là phi tần nào đó giở trò.
Hắn lập tức lệnh Hoắc Liên Liên nói rõ tình hình của tiểu công chúa. Sau khi nghe xong, hắn dặn dò ba người chăm sóc hoàng hậu và tiểu công chúa, bà vú chăm tiểu công chúa sẽ đến ngay, rồi quay đầu lưu luyến nhìn Triệu Thanh Uyển và đứa bé, đứng dậy cùng Tiểu Mục Tử đi trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT