"Nương nương, Thuần thái phi, mọi người có biết Liên Liên vừa đi chữa trị bệnh cấp tính gì không?"
Vừa tới, Hoắc Liên Liên liền gợi sự tò mò cho Triệu Thanh Uyển và Thuần thái phi.
"Bệnh cấp tính gì?"
"Hì hì, là bệnh xuân!"
"Hả?" Triệu Thanh Uyển đang ngồi trên giường, kinh ngạc kêu lên.
Thuần thái phi chỉ khẽ cười, không có gì bất ngờ.
Hoắc Liên Liên kể lại câu chuyện sinh động như thật cho hai người nghe, nhưng sau khi nghe xong, sắc mặt họ đều nặng nề.
Thuần thái phi cảm thán: "Nữ nhân vào đến hậu cung, muốn tự lo cho mình cũng khó, lúc nào cũng có người nham hiểm theo dõi ngươi, trừ khi ngươi không có giá trị."
"Thuần thái phi, nhưng Liên Liên lại thấy ngầu thật đấy, hoàng thượng biết rõ Tuệ tài nhân bị bỏ thuốc nhưng vẫn có thể ngồi yên mà tâm không loạn. Ngài ấy không nhân cơ hội đi quan tâm Tuệ tài nhân kia mà lén bảo Liên Liên giải độc cho nàng ấy. Hoàng thượng thông minh lại quân tử, còn ra tay hào phóng, đúng là hợp khẩu vị của Liên Liên, hì hì!" Hoắc Liên Liên khen Tiêu Sát không dứt miệng.
Dù sao thì một nữ nhân như nàng, khi nãy thấy Tuệ tài nhân như thế còn thấy mặt đỏ tim đập nhanh, xuân tâm nhộn nhạo.
Có mỹ nữ như vậy nằm trên giường, hơn nữa còn là nữ nhân của hắn, Tiêu Sát lại không tới thưởng thức.
Nàng thật sự rất nể phục nam nhân không dễ dàng rung động trước cái đẹp.
Đương nhiên có một việc quan trọng hơn.
Để mời nàng vào cung làm nữ y cho Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát đã trả một rương toàn vàng bạc châu bóng, có thể nói là thần tài của Hoắc Liên Liên.
Thử hỏi trên thế gian nhiều phàm phu tục tử này có ai mà không thích thần tài?
Tóm lại là Hoắc Liên Liên nàng thích.
Với nàng, tiền tài có càng nhiều càng tốt, bởi vì nàng có quá nhiều chỗ phải tiêu tiền!
Thấy Hoắc Liên Liên không ngừng khen ngợi Tiêu Sát, Thuần thái phi trêu ghẹo: "Nha đầu Liên Liên, chẳng lẽ ngươi rung động với hoàng thượng rồi?"
"Sao có thể? Thuần thái phi đừng nói bừa! Hoàng thượng là phu quân của nương nương, Liên Liên sao có thể rung động với ngài ấy chứ? Liên Liên chỉ cảm thấy nếu có người như ngài ấy làm bằng hữu thì cũng không tệ."
Phu quân?
Nghe một câu thuận miệng của Hoắc Liên Liên, tâm trạng Triệu Thanh Uyển trở nên rối bời.
Tuy nàng phụng chỉ gả cho Tiêu Sát, còn mang thai con của hắn, nhưng trong lòng nàng, đến nay nàng chưa từng có khái niệm hắn là phu quân của mình.
Nhưng hắn đúng là phu quân danh xứng với thật của Triệu Thanh Uyển nàng.
Bọn họ đã bái đường, đã uống rượu hợp cẩn.
Khăn voan đỏ của nàng do hắn vén lên.
Rải táo đỏ đậu phòng long nhãn hạt sen, ngụ ý sớm sinh quý tử.
Nụ hôn đầu tiên và đêm đầu tiên của nàng cũng đều cho hắn.
Chỉ có lần rung động đầu tiên của thiếu nữ, cũng là lần rung động duy nhất không thuộc về hắn.
Cũng sẽ mãi mãi không thuộc về hắn...
Thấy Triệu Thanh Uyển im lặng, Hoắc Liên Liên quan tâm hỏi thăm: "Có phải nương nương không vui không?"
"Ha ha, không có, ta chỉ thấy hơi mệt. Đêm cũng khuya rồi, chúng ta mau đi ngủ đi, ngày mai ngươi còn phải chữa trị cho Vân Tụ."
"Vâng, Liên Liên cũng thấy mệt, vậy chúng ta tắt đèn đi ngủ thôi."
Hoắc Liên Liên không suy nghĩ nhiều, sau khi tắt đèn liền chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Triệu Thanh Uyển lại đầy tâm sự.
Trong màn đêm tĩnh mịch, những gì Tiêu Sát làm với nàng cùng giọng nói và nụ cười dịu dàng của Tử Huân thay phiên nhau hiện lên trong đầu, khiến nàng không có cách nào ngủ được.
...
Đêm nay khó ngủ còn có Lan phi ở Y Lan Điện.
Nàng ta đợi mãi không thấy Hồ Đức Hải về bẩm báo, vừa sốt ruột vừa bực mình.
Nửa đêm, Lan phi lệnh Cẩm Tú đi gọi Hồ Đức Hải tới.
Cẩm Tú lập tức đến phòng gã tìm nhưng lại phát hiện không có ai, hỏi thăm những hạ nhân khác thì ai cũng nói không nhìn thấy gã.
Cuối cùng nàng chỉ đành bẩm báo đúng sự thật, nói mình không tìm được Hồ Đức Hải.
"Hồ Đức Hải chết tiệt kia chẳng lẽ bài bạc chỗ nào rồi?" Lan phi lẩm bẩm.
Chuyện Hồ Đức Hải thích bài bạc nàng ta có nghe nói, có điều nàng ta chỉ cần gã tận tâm làm việc cho mình, vì vậy chưa từng khiển trách.
Thậm chí, nàng ta còn thấy vui.
Bởi vì Hồ Đức Hải thích cờ bạc nên tham tài.
Gã có nhược điểm này vừa hay cho nàng dễ dàng khống chế.
Không tìm thấy Hồ Đức Hải, Lan phi lại nóng lòng muốn biết tình hình bên phía Tuệ tài nhân, chỉ đành lệnh cho Cẩm Tú: "Ngươi sang tây thiên điện hỏi thăm xem Tuệ tài nhân đã ngủ chưa, trong phòng nàng ta có gì khác thường không!"
"Nương nương, đã trễ thế này chắc Tuệ tài nhân ngủ rồi."
"Bảo ngươi đi hỏi thăm thì ngươi đi hỏi thăm đi, nói nhiều làm gì hả?"
"Vân, nô tỳ đi ngay."
Cẩm Tú chỉ đành chạy qua tây thiên điện.
Nghe tiếng gõ cửa, Ánh Tuyết ở bên trong ngáp ngắn ngái dài hỏi: "Ai vậy? Trễ thế này sao còn gõ cửa?"
"Là ta, Cẩm Tú. Ngươi là Ánh Tuyết đúng không? Tuệ tài nhân nhà các ngươi ngủ chưa?"
"Đã trễ thế này, tiểu chủ nhà ta đương nhiên ngủ sớm rồi."
"Thế nàng ấy ngủ rồi hả?"
"Hỏi như không, đương nhiên là ngủ từ lâu rồi!"
"Vậy thì được, ta đi đây."
Nghe giọng Ánh Tuyết có vẻ không vui, Cẩm Tú đoán nàng sẽ không cho mình vào trong tìm hiểu nên thức thời trở về.
Ánh Tuyết không khỏi mắng: "Đồ điên! Trễ rồi còn gõ cửa hỏi việc này làm gì không biết!"
Cẩm Tú không nghe được tin tức có giá trị ở tây thiên điện, trở về đương nhiên bị Lan phi mắng.
Có điều đúng là đã khuya rồi, lại không thấy Hồ Đức Hải đâu, Lan phi không thể đường đột xông vào phòng Tuệ tài nhân xem, vậy nên mắng Cẩm Tú xong chỉ đành đi ngủ trước, định chờ đến sáng sẽ tính sổ với cẩu nô tài Hồ Đức Hải làm việc khiến người ta không yên lòng kia.
Hừng đông.
Bên hồ sen Ngự Hoa Viên đột nhiên có tiếng hét: "A! Trong hồ có người chết!"
Một lát sau, rất nhiều cung nhân và thị vệ tới tụ tập bên hồ sen vớt người chết đuối lên.
"Đó không phải đại thái giám Hồ Đức Hải bên cạnh Lan phi sao?"
"Đúng vậy, gã rốt cuộc chết bao lâu rồi vậy, sao lại chết ở đây?"
"Chắc là tối qua uống nhiều quá bất cẩn rơi xuống hồ!"
"Ừ, chắc vậy."
Các cung nhân thảo luận sôi nổi về thi thể đã sưng vù.
Cao tổng quản của Nội Vụ Phủ vừa tới lập tức giải tán mọi người, sau đó lệnh cung nhân dùng chiếu bọc thi thể lại, mang ra ngoài cung thiêu.
Hồ Đức Hải khom lưng uốn gối trước mặt Lan phi, ở trước mặt những cung nhân khác thì không ai bì nổi lại kết thúc cuộc đời một cách qua loa như vậy.
Lan phi nghe tin dữ, khiếp sợ không thôi.
Nàng ta thật sự không nỡ thiếu cẩu nô tài Hồ Đức Hải này.
Dù sao chẳng có nô tài nào sau khi bị chủ tử đánh mắng xong vẫn tình nguyện chủ động bưng trà rót nước.
Cao tổng quản đưa ra kết luận Hồ Đức Hải tối qua bất cẩn trượt chân ngã xuống hồ mà chết.
Nhưng Lan phi không tin, những phi tần hậu cung khác cũng không tin.
Nhưng không ai có bằng chứng Hồ Đức Hải bị giết.
Trước khi chết bản thân Hồ Đức Hải cũng không biết ai giết gã.
Trừ Tiêu Sát, Tiểu Mục Tử và một ám vệ phụ trách ám sát Hồ Đức Hải tối qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT