Tần ma ma kể việc Lan phi sinh non xong, đột nhiên giả vờ ôm bụng: "Ai da, chắc hôm nay ăn gì hư bụng rồi! Thuần thái phi, nô tỳ đi nhà xí một chút."

Dứt lời, không đợi Thuần thái phi và Vân Tụ trả lời, bà ta đã chạy về phía phòng của ba người.

Vân Tụ vội đuổi theo, lớn tiếng ngăn cản: "Ma ma, bà chạy nhầm rồi, nhà xí ở bên kia!"

Tần ma ma mới chạy đến trước cửa, đang định mở cửa xem hoàng hậu ở bên trong làm gì, Vân Tụ đã chạy tới chắn cửa.

"Ma ma làm gì vậy? Ta đã nói nhà xí ở bên kia! Bà muốn đi nhà xí, ta dẫn bà đi là được!"

"Hì hì, ta cũng mắc quá nên không để ý phương hướng. Vậy Vân Tụ cô nương mau dẫn ta đi đi."

"Đi thôi, nhà xí ở bên kia."

Vân Tụ bĩu môi dẫn Tần ma ma đi.

Thuần thái phi đứng sau xem cũng thở phào.

Lúc này Triệu Thanh Uyển ở trong phòng đang định đi thêu quần áo cho trẻ con.

Nàng đã mang thai hơn ba tháng, bụng đã hơi phồng lên.

Tuy có quần áo che chắn, nếu không chú ý sẽ không nhìn ra nàng đang có thai.

Nhưng vì có thai, mà đồ ăn ở lãnh cung lại quá nhạt nhẽo, không đủ dinh dưỡng, hơn nữa mỗi ngày nàng đều nôn mấy lần nên sắc mặt trông như người bệnh.

Nàng vừa xuống giường, nghe cuộc đối thoại giữa Tần ma ma và Vân Tụ, lập tức nằm xuống, giả vờ đang nghỉ ngơi, đề phòng Tần ma ma thật sự xông vào.

May mà chỉ là sợ bóng sợ gió.

Nghe tiếng bước chân ở bên ngoài đã đi xa, nàng chỉ biết cười khổ, sau đó ngồi dậy khâu quần áo.

Sau khi Tần ma ma đi, Vân Tụ vào gọi nàng ra ngoài cùng ăn.

Thuần thái phi nói: "Hoàng hậu, Vân Tụ, ta thấy Tần ma ma lâu rồi không gặp hoàng hậu, bắt đầu nghi ngờ hoàng hậu rồi."

"Vân Tụ cũng thấy thế, khi nãy bà ta nói muốn đi nhà xí nhưng Vân Tụ thấy không phải."

"Thế thì xem ra cứ tránh Tần ma ma mãi không phải cách, không bằng..." Triệu Thanh Uyển dừng lại mấy giây, mới nói tiếp, "Không bằng cứ nói thật với bà ta chuyện ta mang thai đi."

"Nếu lỡ Tần ma ma kia không giữ được mồm miệng, nói chuyện của nương nương cho người ngoài nghe, thế chẳng phải đứa bé trong bụng nương nương sẽ gặp nguy hiểm sao?"

"Chưa chắc. Vân Tụ, ngươi thấy thái độ của Tần ma ma lúc kể chuyện Lan phi sinh non sao, bà ta còn thấy tiếc cho hoàng thượng, điều đó chứng minh Tần ma ma có lòng trắc ẩn với trẻ con, sẽ không tùy tiện làm ra chuyện có hại cho đứa bé trong bụng hoàng hậu." Thuần thái phi không tán đồng lo lắng của Vân Tụ.

Bà đã tiếp xúc với Tần ma ma mười mấy năm, cũng khá hiểu bà ta.

Tần ma ma tuy có vài tật xấu nhưng vẫn có chỗ đáng khen.

Ban đầu quyết định để hoàng hậu tránh mặt bà ta là vì nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Nhưng bây giờ thì khác.

Tần ma ma đã nghi ngờ.

Bà ta ngày nào cũng tới đưa đồ ăn, muốn che giấu mãi bí mật của hoàng hậu là không thể, chi bằng chủ động thẳng thắn với bà ta, ngược lại càng dễ thu phục lòng người.

"Nếu thái phi không phản đối, vậy chúng ta cược một lần, ngày mai Tần ma ma tới, ta sẽ nói thẳng với bà ta chuyện ta có thai."

"Nương nương, người nghĩ kỹ rồi? Cho dù Tần ma ma không có lòng hại người, nhưng nếu bà ta bất cẩn tiết lộ việc này ra ngoài thì phải làm sao đây? Lan phi sinh non nói không chừng là do bị phi tần nào đó hãm hại. Nếu kẻ đó biết nương nương cũng mang thai thì chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách hại nương nương." Vân Tụ lo lắng nhắc nhở.

Ngày xưa nàng ở lãnh cung buồn chán, thường hay ngóng trông sớm ngày được ra ngoài, nhưng hôm nay nghe được chuyện Lan phi sinh non, nàng lập tức dẹp bỏ suy nghĩ này.

So với việc sớm thoát khỏi lãnh cung, trong lòng nàng việc Triệu Thanh Uyển an toàn mang thai chín tháng, sau đó thuận lợi sinh hoàng tử ra mới là điều quan trọng.

"Nương nương, ngài thật sự nghĩ kỹ rồi?"

Triệu Thanh Uyển mỉm cười: "Bí mật lớn như vậy đương nhiên không thể mong Tần ma ma giữ kín miệng không nói với ai. Vậy nên ta quyết định nhờ bà ta giúp ta lén báo việc này với Mục công công, đồng thời bảo bà ta nói với Mục công công ta sẽ sinh đứa bé này ở lãnh cung. Những việc khác thì xem ý trời vậy."

Nói đến đây, Triệu Thanh Uyển nhẹ nhàng xoa bụng.

Bây giờ nàng hoàn toàn trong thế bị động, bên ngoài cho lãnh cung cái gì, lãnh cung phải nhận cái đấy, không có thì thôi.

Nếu chỉ có một mình nàng, nàng có thể chịu.

Nhưng lúc này nàng là một người mẹ, bắt buộc phải suy nghĩ cho con mình.

Nếu đứa bé trong bụng không được hấp thu đầy đủ dinh dưỡng, e rằng đến lúc chào đời cũng không phải đứa bé khỏe mạnh.

Nàng mang thai sắp đến giai đoạn giữa mà cơ thể đã không có sức như vậy, đến giai đoạn cuối cùng chắc chắn còn yếu hơn.

Nàng cần ăn nhiều một chút, ăn nhiều chất dinh dưỡng một chút.

Mà người có thể cải thiện đồ ăn ở lãnh cung chỉ có Tiêu Sát.

Nàng không có cơ hội, cũng vì việc ăn uống mà cúi đầu mở lời cầu xin hắn, chỉ có thể mượn cái miệng thích tám chuyện của Tần ma ma, cược một phen.

Còn về việc đến lúc đó hắn có thành toàn cho nàng hay không, nàng biết việc này không nằm trong sự khống chế của mình.

Nàng chỉ có thể cố gắng làm hết sức có thể, còn lại nghe theo ý trời.

"Hoàng hậu, Mục công công kia là người làm việc cho hoàng thượng, đương nhiên là kẻ thông minh, làm việc có chừng mực, chắc chắn biết nói với hoàng thượng việc này thế nào, hơn nữa cũng có cách khiến Tần ma ma phải ngậm miệng." Thuần thái phi cười nói.

"Nếu Thuần thái phi cũng nói như vậy, Vân Tụ cũng bớt lo lắng rồi."

"Vậy thì đừng lo lắng nữa. Mau ăn cơm thôi, ta đói bụng rồi."

"Vâng, Vân Tụ biết rồi, hì hì, vậy chúng ta ăn cơm."

Hai chủ tử đã lạc quan như thế, Vân Tụ đương nhiên không còn lo lắng.

Đồ ăn ở lãnh cung tuy bình thường như ba người đều ăn rất ngon miệng, trong lòng thì mong chờ đến ngày mai khi Tần ma ma đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play