Thấy trượng phu nổi giận, Trâu phu nhân chỉ đành làm theo lời dặn, cắt giảm toàn bộ chi phí trong phủ.
Việc này nhanh chóng truyền tới tai Lan phi.
Dưới cơn thịnh nộ, nàng ta nói muốn lập tức bẩm báo việc mình mang long thai cho người nhà biết, xem họ có còn cắt giảm chi phí của mình không.
Cuối cùng nghe Hồ Đức Hải khuyên, nàng ta mới nhịn cục tức này.
Lúc này vui nhất không gì hơn trên dưới Thường Ninh Điện.
Hôm đó Tiểu Mục Tử đem thánh chỉ của hoàng thượng tấn phong Lâm chiêu nghi thành Lương phi đến Thường Ninh Điện.
Tiểu Mục Tử vừa đi, Tố Yên không kìm được vui sướng: "Chủ tử, ngài là phi tần đầu tiên hoàng thượng tấn phong phi tần từ lúc lập hậu cung, có thể thấy hoàng thượng đối xử với người khác những kẻ khác."
"Bổn cung đoán đây chỉ là kế sách tạm thời của hoàng thượng thôi. Nếu không phải vì bảo vệ hoàng hậu hoặc áp chế Lan phi và Trâu gia, bổn cung chưa mang long thai, cũng không có công lao gì, sao có thể được phong phi nhanh như vậy?"
"Nhưng hoàng thượng đã nhẫn tâm nhốt hoàng hậu ở lãnh cung ba tháng, sao còn muốn bảo vệ nàng ấy chứ? Nếu còn muốn bảo vệ hoàng hậu, sao hoàng thượng không lập tức thả nàng ấy ra ngoài?"
"Bởi vì ở trong lòng hoàng thượng hoàng hậu khác những kẻ khác. Bổn cung so sánh với nàng ấy..." Lương phi cười khổ.
Có điều được phong phi, nàng đương nhiên rất vui.
Nhưng nàng lại không giống Tố Yên và trên dưới Thường Ninh Điện chỉ lo vui mà không cẩn thận suy nghĩ việc lần này.
Việc xảy ra trên tiền triều hôm nay nàng không biết nhưng nàng đã nghe ngóng được ít tin tức, cũng tin chắc đây chỉ là kế sách tạm thời của hoàng thượng.
Mà nàng trong mưu kế của hắn chỉ là người may mắn mà thôi.
Nếu nàng đoán không lầm, đêm nay hoàng thượng sẽ đến gặp nàng, ngủ lại Thường Ninh Điện, cho nàng chính thức thị tẩm.
Dù sao đây cũng là ngày đầu tiên được phong phi.
Nếu không Lương phi nhìn được sủng ái này sẽ cứ có tiếng mà không có miếng.
Bởi vậy nàng chỉ cần chờ xem đêm nay hoàng thượng có đến không là biết rõ.
Lương phi ôm hy vọng ngóng trông đêm nay Tiêu Sát sẽ xuất hiện, nhưng đồng thời lại tự thuyết phục bản thân cần gì uổng công chờ đợi chứ!
Mang tâm trạng mâu thuẫn này đến giờ Tuất, khi màn đêm đã buông xuống, ngoài sân bỗng có tiếng thông báo: "Hoàng thượng giá lâm!"
Lương phi kích động buông đồ thêu thùa trong tay xuống, ra ngoài nghênh đón: "Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng, hoàng thượng vạn an."
"Lương phi miễn lễ. Trẫm mới phê duyệt tấu chương xong, bụng đang đói nên đến chỗ Lương phi xin chút đồ ăn, không biết chỗ Lương phi có gì ngon?"
"Hoàng thượng muốn ăn gì? Thần thiếp lập tức đi bảo phòng bếp làm ngay."
Nghe Tiêu Sát trêu chọc, biết tâm trạng hắn hôm nay khá tốt, Lương phi cũng sung sướng theo.
"Làm mấy món sở trường của Lương phi đi."
"Vâng, vậy thần thiếp đi làm ngay, hoàng thượng vào trong nghỉ ngơi đi."
"Được, Lương phi vất vả rồi."
"Hoàng thượng khách sáo, có thể nấu ăn cho hoàng thượng là vinh hạnh của thần thiếp, vậy thần thiếp xin cáo lui."
Lương phi dẫn Tố Yên xuống bếp bận rộn.
Những cung nữ khác muốn hỗ trợ nhưng nàng không cho.
Chỉ cần là nấu ăn cho hoàng thượng, nàng không thích người khác xen vào, cho phép một mình Tố Yên ở bên phụ giúp với nàng đã là nhượng bộ rồi.
Nàng biết việc thế này chỉ có tự tay làm mới có thể khiến nam nhân cảm nhận được tình ý của mình dành cho hắn.
Còn về việc tình ý này có làm nam nhân rung động hay không, hoặc cần bao lâu nam nhân với rung động, nàng biết đây là điều mình không cưỡng cầu được, việc nàng có thể làm chính là cố gắng hết sức, kết quả có như ý không phải xem ý trời, xem ý của đế vương.
Một mình Tiêu Sát ở trong điện buồn chán nên thưởng thức tấm vải thêu Lương phi vừa đặt xuống bàn.
Đó là bức tranh cá chép hoa sen, đã thêu xong hai đóa sen và một con cá chép sinh động như thật.
Không thể không thừa nhận nữ nhân này vừa khéo tay vừa hiền lương, biết thêu thùa, biết xuống bếp, biết quản lý hậu cung, còn biết tiến biết lùi.
Không như Lan phi khiến hắn chán ghét còn không hay biết.
Có điều vì ưu điểm của Lương phi quá nhiều, Tiêu Sát lại cảm thấy mình không thấu hiểu nàng ta.
Hắn không thích cảm giác này.
Giống như đại thần tiền triều, kẻ nào hắn không hiểu rõ sẽ khiến hắn cảm thấy bất an, cảm thấy kẻ đó không nằm trong phạm vi khống chế của mình.
Là một đế vương, nếu không thể khống chế người bên dưới thì sao có thể củng cố chính quyền và giang sơn?
Tiêu Sát đang suy nghĩ miên man, Lương phi và Tố Yên đã bưng đồ ăn vào tẩm điện.
"Hoàng thượng, thần thiếp làm vài món rau thanh đạm, ngài thử xem có hợp khẩu vị mình không?"
"Lương phi vất vả, nàng cũng ngồi xuống ăn với trẫm đi."
"Vâng."
Lương phi đã ăn tối, bụng cũng không đói, nhưng nàng vẫn ngồi xuống vừa nói chuyện với Tiêu Sát vừa ăn.
Hai người ăn xong, hạ nhân dọn dẹp bàn, mang trà xanh tới.
Nửa khắc sau, trà đã uống xong, lời cũng đã nói xong.
Đêm cũng khuya.
Mà hoàng thượng cũng không chủ động đứng dậy bỏ đi.
Lương phi dè dặt hỏi: "Hoàng thượng, đã khuya rồi, ngài không về Tuyên Thất Điện phê duyệt tấu chương sao?"
"Hôm nay là ngày đầu tiên nàng được phong phi, là ngày vui của nàng, trẫm không về, trẫm ngủ lại Thường Ninh Điện."
"Thật sao? Tạ hoàng thượng? Vậy thần thiếp hầu hạ hoàng thượng thay đồ đi ngủ."
"Được."
Tiêu Sát gật đầu. Hắn đứng dậy đi đến trước giường, giang hai tay, Lương phi không giấu được kích động và xấu hổ vụng về giúp hắn c.ởi thắt lưng.
Tiểu Mục Tử thấy thế vội lặng lẽ lui ra ngoài.
Tố Yên vui mừng không thôi, lập tức đi thổi tắt mấy cái đền khác, chỉ chừa lại ngọn nến ở đầu giường, sau đó cũng cúi đầu lùi xuống, để lại hai người trong tẩm điện.
Lương phi chưa từng giúp nam nhân nào c.ởi đồ, hôm nay là lần đầu tiên, còn là hoàng thượng đứng trên vạn người, Lương phi có hơi lo lắng, chỉ biết cúi đầu giúp Tiêu Sát, nhưng loay hoay một lúc vẫn không c.ởi thắt lưng được.
Hai tay Tiêu Sát cũng đã mỏi rồi, hắn thả tay xuống: "Để trẫm tự làm vậy."