Sáng sớm hôm sau lúc đưa hai đứa bé đến Sùng Văn Quán học, Triệu Thanh Uyển cố tình bảo Hoắc Liên Liên đi cùng, hơn nữa còn nói với nàng ấy sau này ngày nào cũng đi với mình.

Hoắc Liên Liên đương nhiên rất vui.

Chữa trị cho công chúa và hoàng tử xong, nàng vốn dĩ có thể thỉnh chỉ xuất cung, nhưng nàng không nỡ xa người bạn tốt như Triệu Thanh Uyển, cũng không nỡ xa Yến Tử Huân, vậy nên dù từng là người thích tự do, nàng vẫn tiếp tục ở lại hoàng cung làm nữ y.

Hôm nay Yến Tử Huân vẫn ở cửa Sùng Văn Quán đón An Ninh và An Hằng đến học, cũng là cố tình đứng chờ Triệu Thanh Uyển, muốn thường xuyên được gặp nàng hơn, nói chuyện với nàng, cho dù chỉ là vài câu khách sáo.

Đối với hắn đây đã là sự an ủi và bồi thường.

"Vi thần tham kiến hoàng hậu nương nương, Hoắc nữ y."

"Yến đại nhân đa lễ."

"Yến Tử Huân, sao hôm nay huynh khách sáo với Liên Liên vậy, huynh cứ gọi ta là Hoắc cô nương hay gọi thẳng ta là Liên Liên đi."

"Hoắc nữ y, tại hạ cảm thấy sau này gọi nữ y là Hoắc nữ y phù hợp hơn, mong Hoắc nữ y thứ lỗi."

"Thôi, huynh thích gọi thế nào thì gọi thế ấy, dù gì thì Liên Liên vẫn thích gọi huynh là Yến Tử Huân. Nương nương, Liên Liên gọi thiếu sư của công chúa và hoàng tử như vậy chắc không có vấn đề gì đúng không?"

"Ha ha, đương nhiên là không có vấn đề gì, ngươi và Yến thiếu sư là bằng hữu, ngươi thích gọi thiếu sư thế nào cũng được."

Nghe Triệu Thanh Uyển nói thế, trái tim Yến Tử Huân vô cùng chua xót.

Hắn là nam nhân tỉ mỉ.

Mấy năm quen biết Hoắc Liên Liên mấy năm, chỉ cần có cơ hội, Hoắc Liên Liên đều đến tìm hắn.

Vì muốn nghe thêm ít chuyện về Triệu Thanh Uyển, hắn chưa từng từ chối nàng.

Đương nhiên từ lâu hắn đã phát hiện nàng có tình cảm với hắn.

Có điều, hắn luôn đối xử với nàng như bằng hữu bình thường, không hề muốn nàng hiểu lầm gì cả.

Nhưng hành động của Triệu Thanh Uyển hôm nay dường như là có ý muốn tác hợp hắn và Hoắc Liên Liên.

Mười mấy năm qua trong tim trong mắt hắn đều là Triệu Thanh Uyển, luôn luôn coi nàng là hôn thê của mình, chưa từng thay đổi.

Chẳng lẽ nàng muốn hắn quãng đời còn lại đi thích cô nương khác sao?

Yến Tử Huân không chỉ thấy chua xót, mà còn rầu rĩ và tức giận.

Nghe Triệu Thanh Uyển nói thế, Hoắc Liên Liên còn hân hoan cảm ơn: "Hì hì, cảm ơn nương nương."

Thấy Hoắc Liên Liên không hề che giấu mong muốn tiếp cận hắn với Triệu Thanh Uyển, mà Triệu Thanh Uyển dường như cũng đã thấy quen, Yến Tử Huân đột nhiên nhớ đến áo choàng màu lam Triệu Thanh Uyển tặng mình, vội hỏi nàng: "Nương nương, vi thần có một việc trong quá khứ muốn hỏi nương nương, không biết nương nương có thể trả lời đúng sự thật cho vi thần biết không?"

"Yến thiếu sư có việc gì muốn hỏi?"

"Nương nương, chuyện vi thần muốn hỏi là năm vi thần mới vào kinh thành, áo choàng nương nương nhờ Hoắc nữ y tặng cho vi thần là do tự tay nương nương may sao?"

Triệu Thanh Uyển không ngờ chuyện đã qua mấy năm, hôm nay Yến Tử Huân lại bỗng dưng nhắc lại.

Nàng bỗng thấy hối hận, cảm thấy ngày xưa không nên nhất thời mềm lòng tặng hắn áo chàng, ngược lại khiến hắn càng chấp niệm.

Nàng che giấu tâm trạng bối rối, thản nhiên cười trả lời Yến Tử Huân: "Yến thiếu sư, áo choàng kia là do tú nương trong cung may. Ta vốn không thích công việc may vá, cũng tự nhận tay nghề may vá không bằng ai, vậy nên chưa từng may đồ cho ai cả. Khi đó ta chỉ niệm tình quen biết thiếu sư thời niên thiếu, thiếu sư cũng lần đầu đến kinh thành nên muốn biểu đạt tâm ý, làm tốt vai trò chủ nhà mời khách đường xa đến thôi. Thiếu sư là người đọc sách, ta biết tặng thiếu sư đồ quá quý giá thiếu sư sẽ không nhận, vậy nên mới mượn hoa hiến Phật, lệnh tú nương trong cung làm áo choàng chống lạnh, nhờ Liên Liên tặng cho thiếu sư, mong Yến thiếu sư đừng nghĩ nhiều."

"Ha ha, vậy sao? Áo choàng kia thật sự không phải do đích thân nương nương may à?"

"Đúng vậy, từng đường kim mũi chỉ của áo choàng kia ta chưa từng đụng vào." Triệu Thanh Uyển bình tĩnh trả lời.

Nghe được đáp án của nàng, thấy nàng vẫn thong dong, Yến Tử Huân có cảm giác trái tim mình như rơi vào đáy vực.

Mấy năm nay, áo choàng kia đã cho hắn vô số sự an ủi, không ngờ nó lại đến từ tay của tú nương.

Nhất thời hắn thật sự không thể chấp nhận được sự thật này.

"Được rồi Yến thiếu sư, vấn đề của thiếu sư ta đã trả lời, không còn sớm nữa, ta phải về Phượng Nghi Điện xử lý công việc, thiếu sư cũng mau vào trong giảng bài cho học sinh đi. Liên Liên, chúng ta đi thôi."

"À vâng."

Triệu Thanh Uyển lập tức xoay người bỏ đi, để lại Yến Tử Huân buồn bã đứng ngơ ngác một chỗ, rất lâu sau hắn mới hoàn hồn, vào trong giảng bài cho học sinh.

Trên đường về Phượng Nghi Điện, Hoắc Liên Liên nghi ngờ hỏi: "Nương nương, áo choàng kia thật sự là người bảo tú nương là sao?"

"Ừ, có vấn đề gì không?"

"Nhưng sao Liên Liên cứ có cảm giác không phải."

"Vật đổi sao dời, có quan trọng hay không không hề quan trọng. Quan trọng là ta biết trong tim mình chỉ có hoàng thượng, không thể chứa thêm bất kỳ ai khác. Ta cũng không mong người khác có chấp niệm không nên có với ta."

"À, Liên Liên hiểu rồi."

Nghe Triệu Thanh Uyển nói, Hoắc Liên Liên thật sự cảm thấy thương thay Yến Tử Huân, có điều đâu đó nàng lại thấy vui mừng.

Triệu Thanh Uyển đã vạch rõ giới hạn với Yến Tử Huân như vậy, cuộc đời này chuyện của họ là không thể.

Nàng nghĩ sớm muộn gì Yến Tử Huân cũng sẽ buông bỏ tình cảm với Triệu Thanh Uyển.

Về đến Phượng Nghi Điện, Triệu Thanh Uyển lập tức ra lệnh cho Vân Tụ: "Vân Tụ, cùng ta đến nhà kho, ta muốn tìm mấy xấp vải may áo ngủ cho hoàng thượng."

"Vâng."

Hôm nay thấy Yến Tử Huân để ý áo choàng kia có phải do nàng may hay không, Triệu Thanh Uyển đột nhiên rất muốn tự tay làm cho Tiêu Sát mấy bộ áo ngủ, để hắn mỗi đêm đều mặc áo do tự tay nàng may.

Mới nghĩ thôi, Triệu Thanh Uyển đã mỉm cười hạnh phúc.

Nàng nhớ năm ấy Tiêu Sát cũng từng nửa đùa nửa thật nói muốn nàng may cho hắn một bộ đồ, khi đó nàng lấy cớ mình không giỏi may vá để phớt lờ.

Thật ra thời điểm ấy trong tình yêu với hắn nàng vẫn còn rất nhiều khúc mắc, vậy nên nàng không muốn miễn cưỡng lấy lòng hắn.

Nhưng hôm nay giữa nàng và hắn không còn khúc mắc gì nữa, thậm chí còn yêu đến chẳng phân biệt ta và chàng, nàng vui vẻ làm những việc nhỏ nhặt thế này để dỗ hắn vui.

Lấy lòng hắn, cũng là đang lấy lòng chính nàng.

Bởi vì chỉ khi thấy hắn vui, nàng cũng mới vui vẻ hạnh phúc.

Cùng Vân Tụ chọn ba xấp vải xong, Triệu Thanh Uyển lập tức bắt tay vào làm việc, định làm xong sẽ cho nam nhân kia bất ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play