Tuy tửu lượng của Dĩnh phi rất tốt nhưng uống một lần ba ly, cảm xúc lại kích động, mặt nàng lúc này đã đỏ bừng trông như say.

Nàng vẫn muốn uống tiếp.

Nhưng Tiêu Sát đã bảo Châu Nhi cầm rượu đi, nàng không uống được.

"Dĩnh phi, nàng xưa nay luôn hiên ngang, mượn rượu giải sầu không phải phong cách của nàng. Hôm nay nàng muốn nói gì với trẫm thì cứ nói thẳng đi, trẫm nghe. Nhưng rượu thì không thể uống nữa!"

"Được, nếu hoàng thượng đã không cho thần thiếp uống, vậy thần thiếp không uống. Hôm nay thần thiếp muốn nói với hoàng thượng rằng... Ngài làm nam nhân đầu tiên thần thiếp yêu, cũng là nam nhân duy nhất thần thiếp yêu cuộc đời này."

Nghe Dĩnh phi nghẹn ngào thổ lộ, Tiêu Sát giật mình.

Hậu cung rất nhiều phi tần, nhưng vào cái đêm đó, hắn đã biết nữ nhân luôn quân tử với hắn thật lòng thích hắn.

Nếu không nàng có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nhưng cuối cùng nàng lại tình nguyện ngủ dưới đất cứ không làm vậy.

Có thể thấy tình cảm nàng dành cho hắn vô cùng đơn thuần.

Chỉ là cả trái tim của hắn đã dành cho Triệu Thanh Uyển, hoàn toàn không còn vị trí nào cất chứ người khác.

"Dĩnh phi, cảm ơn tấm lòng của nàng dành cho trẫm, nhưng trẫm..."

"Hoàng thượng không cần nói gì cả, thần thiếp hiểu. Từ lâu thần thiếp đã hiểu, chẳng qua thần thiếp không muốn đối mặt mà thôi. Nhưng thần thiếp biết có một số việc không thể trốn cả đời, rồi cũng có một ngày phải đối mặt. Hôm nay thần thiếp chỉ muốn nói ra tất cả tâm sự trong lòng mình mà thôi. Thần thiếp không mong hoàng thượng nghe được những lời thật lòng của thần thiếp sẽ báo đáp lại thần thiếp, hoàng thượng đừng thấy áp lực. Ngài cũng biết xưa nay thần thiếp không cần người ta báo đáp lại mình mà."

"Dĩnh phi, cuối cùng trẫm vẫn không thể không phụ nàng, mong nàng đừng cố chấp, trẫm không muốn thấy nàng cố chấp vì trẫm."

"Ha ha, cảm ơn hoàng thượng, nghe được câu này của ngài, thần thiếp đã thấy thoải mái hơn rồi, thần thiếp thật sự không mong ước gì hơn nữa." Dĩnh phi chớp đôi mắt ướt đẫm, mỉm cười.

"Được rồi, mấy lời đau buồn đừng nói nữa, ăn tối với trẫm đi."

"Không, hoàng thượng, hôm nay thần thiếp nhất định phải nói hết một lần với ngài. Thần thiếp  biết trái tim của ngài ở đâu, vậy nên thần thiếp không muốn tiếp tục làm kẻ dư thừa nữa. Hôm nay thần thiếp chính thức thỉnh cầu hoàng thượng hủy danh hiệu phi tử của thần thiếp, để thần thiếp dùng thân phận thứ dân đến giáo trường làm giáo đầu. Mong hoàng thượng thành toàn. Tạ hoàng thượng!"

Dĩnh phi đứng dậy quỳ xuống, ôm quyền thỉnh cầu Tiêu Sát.

Tuy đã đoán được đêm nay Dĩnh phi sẽ nói với mình việc này, nhưng bây giờ nghe chính miệng nàng nói, Tiêu Sát vẫn khiếp sợ, đồng thời cũng thấy có lỗi với nàng ấy.

Sở dĩ hắn giữ lại danh hiệu phi tần cho Dĩnh phi và Lan phi đều là vì suy tính ổn định tiền triều.

Nhưng nếu lúc này Dĩnh phi chủ động xin được phế bỏ thì sẽ không còn tạo ảnh hưởng đến tiền triều, hắn cũng không cần phải lo lắng Đoạn gia.

Im lặng một lúc, Tiêu Sát trịnh trọng trả lời: "Dĩnh phi, nàng quả nhiên không hổ là nữ nhi tướng môn! Được, nàng đã tình nguyện thành toàn cho trẫm, trẫm đương nhiên cũng nên thành toàn cho nàng. Ngày mai, nàng hãy lấy thân phận nữ nhi của Đoạn lão tướng quân, chứ không phải là Dĩnh phi nữ cải nam trang đến giáo trường chính thức nhậm chức đi."

"Vâng, đa tạ hoàng thượng thành toàn, ti chức tuân mệnh."

"Được rồi, việc này đến đây thôi, bữa tối hôm nay nàng cùng trẫm ăn cho xong đi."

"Vâng, đa tạ hoàng thượng."

Việc xin phế bỏ đã có quyết định, Đoạn Dĩnh Nhi tuy đau lòng nhưng tâm lý không còn rối rắm bất cứ điều gì nữa, nàng vui vẻ cùng Tiêu Sát ăn bữa tối cuối cùng thuộc riêng về họ.

Ăn tối ở Chiêu Dương Điện xong, Tiêu Sát về thẳng Phượng Nghi Điện.

Triệu Thanh Uyển đã nghe Vân Tụ báo tối nay hắn đến Chiêu Dương Điện ăn cơm với Dĩnh phi, cơn ghen lại xuất hiện.

Có điều nàng tin tưởng Tiêu Sát.

Tiêu Sát về không nhắc đến việc này, nàng cũng không hỏi.

Mãi đến khi hai người lên giường ôm nhau, Tiêu Sát chủ động hỏi nàng; "Đồ ngốc, hôm nay trẫm không về ăn tối với nàng, nàng không hỏi gì à?"

"Thần thiếp hỏi gì đây? Dù sao ngài ở đâu cũng có đồ ăn tối, không lo bị đói."

"Ha ha, xem ra đồ ngốc biết rồi, có phải lại nghĩ nhiều rồi không?"

"Người ta nghĩ nhiều gì chứ?" 

Tiêu Sát thương yêu hôn Triệu Thanh Uyển, dịu dàng nói: "Đồ ngốc, nói cho nàng nghe một tin tốt."

"Tin tốt gì?"

"Bắt đầu từ ngày mai, phi tần hậu cung chỉ còn mỗi Lan phi thôi."

"Cái gì? Thật sao? Thế tối nay ngài tới Chiêu Dương Điện là để nói với Dĩnh phi việc hủy bỏ thân phận phi tần của nàng ấy à?"

"Không, là nàng ấy chủ động nói với trẫm."

"Nàng ấy chủ động?"

"Ừ. Trước kia trẫm cũng nói với nàng rồi, Dĩnh phi là quân tử, vậy nên trẫm rất thưởng thức nàng ấy. Quả nhiên nàng ấy không làm trẫm thất vọng, không ngờ lại cho trẫm và nàng bất ngờ lớn như vậy."

"Nghe ngài nói, đột nhiên thần thiếp cảm thấy mình có lỗi với Dĩnh phi quá."

"Đồ ngốc, nàng có lỗi gì chứ? Nếu nói về việc có lỗi thì cũng là trẫm có lỗi với nàng ấy."

"Hậu cung phi tần, từ ngày mai bắt đầu, chỉ có Lan phi một người."

Thấy hắn rầu rĩ, Triệu Thanh Uyển lại ghen: "Không được, thần thiếp không cho phép ngài cảm thấy có lỗi với nàng ấy. Nếu ngài cảm thấy có lỗi với nàng ấy, không phải chứng minh trong lòng ngài có nàng ấy sao? Cứ tính việc này cho thần thiếp, coi như thần thiếp có lỗi với nàng ấy là được."

"Ha ha, đột nhiên trẫm phát hiện nàng còn ương bướng hơn cả trẫm."

"Thần thiếp mặc kệ, dù gì món nợ với Dĩnh phi cứ tính cho thần thiếp, không liên quan đến ngài."

"Được, vi phu tuân lệnh, thế thì tính cho nương tử đi."

"Thế còn được." Triệu Thanh Uyển hờn dỗi nói.

Tiêu Sát tươi cười trêu chọc: "Nương tử càng ngày càng ương bướng, vi phu sao lại cưới nàng chứ?"

"Sao hả? Hối hận rồi?"

"Vi phu nào dám? Điều vi phu sợ nhất trên đời này chính là ngày nào đó nương tử nói hối hận vì đã gả cho vi phu."

"Thiếp sao dám chứ? Đời này điều thiếp sợ nhất chính là ngày nào đó phu quân không còn yêu thiếp nữa."

"Đồ ngốc, mãi mãi không có ngày đó đâu."

"Vâng."

Hai người ôm nhau đấu võ mồm nhưng bầu không khí lại rất nhẹ nhàng hạnh phúc.

Dĩnh phi tự xin phế bỏ khiến hậu cung chỉ còn một hậu một phi.

Việc lớn như vậy đương nhiên khiến tiền triều xảy ra tranh cãi.

Có đại thần hãm hại Triệu Thanh Uyển nói nàng là hoàng hậu đố kỵ, cũng có đại thần can gián Tiêu Sát tuyển tú nạp phi.

Nhưng tất cả đều bị Tiêu Sát bác bỏ.

Sóng gió tuy lớn nhưng hoàn toàn nằm trong phạm vi khống chế của Tiêu Sát, cuối cùng không hề tiếp tục chuyển xấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play