Thấy Lan phi luôn công kích phi tần khác, Triệu Thanh Uyển lên tiếng trách vài câu: "Được rồi Lan phi, muội là phi, sao lại không có sự độ lượng của phi vậy hả? Mỗi lần các tỷ muội khác được tấn phong, muội đều có ý kiến, ngày nào đó nếu đến lượt muội được tấn phong, bọn họ cũng có ý kiến với muội thì muội thấy sao?"

"Vị trí của thần thiếp ba năm rồi không có sự thay đổi, thần thiếp mong chờ ngày mình được tấn phong làm gì?" Lan phi bất mãn hỏi ngược lại.

"Sao muội biết không có? Chẳng lẽ trước đây Tuệ tần và Trinh tần có nghĩ đến việc bản thân được tấn phong sao? Bọn họ cũng đột nhiên được hoàng thượng tấn phong mà. Được rồi, tỷ muội hậu cung chúng ta càng ngày càng ít, sau này mọi người phải yêu thương nhau nhiều hơn, đừng có gặp nhau đã cãi vả nữa. Hôm nay bổn cung muốn dặn dò mọi người, dù là gặp chuyện gì cũng không được bắt gió bắt bóng, dù là chủ tử hay cung nhân, bình thường bớt thảo luận rồi tung tin đồn lại. Hoàng thượng ghét nhất là những tin đồn vô căn cứ trong hậu cung, hy vọng mọi người chú ý, quản lý tốt cái miệng của bản thân, đồng thời cũng quản lý tốt miệng của hạ nhân trong cung của mình, đừng trêu chọc vào thị phi, khiến hoàng thượng không vui. Nếu không, đến lúc đó hoàng thượng muốn trách phạt các muội, bổn cung cũng không thể nói gì."

"Vâng, thần thiếp cẩn tuân ý chỉ của hoàng hậu nương nương."

"Được rồi, mọi người giải tán đi."

Một tháng Lan phi không tới thỉnh an, Triệu Thanh Uyển còn cảm thấy trống vắng, nhưng nữ nhân này vừa tới nàng đã thấy đau đầu, vì thế nhanh chóng đuổi họ đi.

Sau khi bọn họ giải tán, nàng lập tức bảo Tiểu Toàn Tử đến Thái Y Viện đưa Hạ thái y đến Dịch U Đình, nhờ ông ta đích thân trị thương cho Canh Tuấn Hải, mãi đến khi hắn hoàn toàn bình phục mới thôi.

Chỉ còn vài ngày là đến tháng chín, các phi tần cũng đã thay phiên nhau quản lý hậu cung hết một lượt.

Bây giờ thời gian Dĩnh phi đến giáo trường càng ngày càng nhiều, chỉ cần không mưa, gần như ngày nào nàng cũng đi.

Đây là điều Tiêu Sát muốn nhìn thấy, vậy nên hắn không còn quy định nàng mỗi tháng chỉ đi nửa tháng, để nàng tự sắp xếp là được.

Dĩnh phi không còn thời gian quản lý hậu cung, Triệu Thanh Uyển tất nhiên phải đề bạt thêm một người giúp đỡ nàng ấy.

Hôm nay trước khi đi ngủ, nàng trưng cầu ý kiến của Tiêu Sát: "Hoàng thượng nghĩ thần thiếp nên chọn ai quản lý hậu cung cùng Tuệ tần đây?"

"Hoàng hậu muốn chọn ai?"

"Thần thiếp đương nhiên vẫn khá hướng về Phương tần và Trinh tần, nhưng Phương tần còn đang bị cấm túc, nếu chọn nàng ấy thì phải chờ thêm vài ngày."

"Thế chọn Trinh tần đi."

"Ngài thích Trinh tần vậy à?"

Tuy Triệu Thanh Uyển biết Tiêu Sát không có gì với Trinh tần nhưng mùa đông năm trước, kể cả hiện tại, Tiêu Sát dường như luôn nhìn Trinh tần với con mắt khác.

"Ngay xưa trẫm cảm thấy Trinh tần nhát gan, nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng ấy cũng khá thông minh đấy."

"À."

"Ha ha, đồ ngốc, mới nghe trẫm khen họ nàng đã chu miệng rồi, chữ ghen viết lên mặt rồi kìa, chẳng biết che giấu gì cả."

"Tại sao người ta phải che giấu chứ?"

"Ha ha ha, được, không che giấu thì không che giấu, trẫm cũng thích nàng thẳng thắn với trẫm. Thật ra sau việc của Tưởng quý nhân, trẫm mới cảm thấy Trinh tần thông minh, đồng thời cũng khiến trẫm cảm thấy trước đây mình đã quá đề cao nàng ấy." Tiêu Sát cất đi vẻ trêu đùa, nghiêm túc nói.

"Ngài có ý gì? Vừa khen Trinh tần thông minh, vừa nói mình đề cao nàng ấy, ngài rốt cuộc là đang khen hay đang chê Trinh tần vậy?"

"Trẫm không khen, cũng không chê nàng ấy, trẫm chỉ đang trần thuật sự thật thôi. Ngày xưa trẫm cảm thấy tính cách nàng ấy có nét tương tự nàng, vậy nên mới đề cao nàng ấy. Nhưng hôm nay trẫm mới phát hiện nàng ấy không hề giống nàng."

"Ngài cảm thấy nàng ấy giống thần thiếp là vì cả hai đều thích văn thơ vẽ vời sao?"

"Đồ ngốc, đó chỉ là một yếu tố nhỏ. Thôi, việc này khó nói rõ lắm. Không phải Yến phu tử từng dạy nàng bốn chữ hiếm khi hồ đồ sao? Có vài việc đừng biết quá rõ, hồ đồ một chút cũng tốt."

Đối với những việc bộc lộ bản tính xấu xa của con người, xưa nay Tiêu Sát đều không muốn nói rõ với Triệu Thanh Uyển.

Ngày xưa hắn thật sự cảm thấy Trinh tần là nữ nhân dịu dàng tốt bụng, thậm chí hắn còn từng việc lợi dụng nàng ấy mà thấy áy náy.

Nhưng qua việc của Tưởng quý nhân, hắn nhận ra nữ nhân này khá tâm cơ, có thù tất báo, hoàn toàn trái ngược với Triệu Thanh Uyển nhân hậu.

Nói Trinh tần giống nàng chẳng phải là đề cao nàng ấy quá sao?"

"Đáng ghét, người ta đã nói với ngài mình không muốn làm kẻ hồ đồ, sao ngài cứ bảo người ta phải hồ đồ thế hả?"

"Ha ha ha, thế trước đây trẫm cũng nói với nàng, dù nàng có hồ đồ hay không trái tim của trẫm dành cho nàng cả đời cũng không thay đổi sao? Dù gì trái tim của trẫm cũng không thay đổi, nàng không thể thử làm kẻ hồ đồ à?"

"Ngụy biện!"

"Hoàng hậu của trẫm đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, dám đem lời trẫm từng nói trả lại cho trẫm. Không biết tình yêu trẫm dành cho nàng nàng cũng có thể trả lại cho trẫm không?"

"Nàng nói xem?" Triệu Thanh Uyển hờn dỗi hỏi ngược lại.

"Nếu để trẫm nói thì có vẻ vẫn còn thiếu một chút."

"Thế người ta phải làm gì để trả lại ngài đây?"

"Vấn đề này hả, nếu hoàng hậu có thể cho trẫm ôn lại đêm trừ tịch hạnh phúc kia chắc là cũng đủ..." Tiêu Sát trêu ghẹo.

Mỗi lần nhắc đến đêm trừ tịch kia, Triệu Thanh Uyển đều hận không thể tìm chỗ trốn đi.

"Đáng ghét, ngài đừng hòng gài bẫy thần thiếp! Người ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngài, ngài còn chưa trả lời người ta đấy! Ngài nói đi, sao ngài lại thích Trinh tần như vậy? Nếu thần thiếp đã chọn nàng ấy thì sau này không thể dễ dàng đổi người khác, nếu không sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của nàng ấy."

"Trẫm cảm thấy Trinh tần thông minh, cũng kính trọng nàng, để nàng ấy giúp đỡ nàng cũng có thể giúp nàng bớt lo lắng."

Tuy không thích tính cách của Trinh tần nhưng Tiêu Sát lại cảm thấy cho Trinh tần quản lý hậu cung là chuyện tốt với hắn và cả Triệu Thanh Uyển.

"Thôi được, vậy thần thiếp nghe theo ngài, sáng mai thần thiếp sẽ tuyên bố với họ việc này."

"Được."

"Hoàng thượng, thần thiếp còn một việc muốn hỏi ngài."

"Hửm? Hoàng hậu còn muốn hỏi gì?"

"À thì... Tưởng quý nhân và tiểu thị vệ kia, ngài có thể..."

"Không thể."

"Hừ, người ta còn chưa nói hết câu."

"Đồ ngốc, trẫm biết nàng muốn nói gì, nhưng việc này để hôm khác rồi nói đi. Đêm nay trẫm không muốn nói quá nhiều chuyện của người khác, chỉ nói chuyện của hai chúng ta thôi."

Đêm nay nam nhân cứng đầu này không muốn nói, Triệu Thanh Uyển đương nhiên chỉ đành nghe theo.

Có điều chuyện của Tưởng quý nhân và Canh Tuấn Hải vẫn đè nặng trong lòng nàng.

Nàng không muốn một đôi có tình có nghĩa như thế lại phải làm cặp uyên ương số khổ ở Dịch U Đình cả đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play