Đêm nay, thấy đến giờ Tuất Tiêu Sát vẫn chưa về, nhớ đến nam nhân kia đã hứa sau này sẽ bớt thức khuya, nhưng những ngày nay hắn vẫn cứ đến giờ Hợi mới về, Triệu Thanh Uyển rất lo cho sức khỏe của hắn, cũng muốn nhắc khéo hắn nói lời phải giữ lời, vì thế đích thân xuống bếp nấu chén canh hạt sen nấm tuyết rồi cầm thêm hai dĩa điểm tâm nhỏ, bảo Tiểu Toàn Tử cùng mình đến Tuyên Thất Điện.
Vẫn giống như trước đây, đến trước cửa Tuyên Thất Điện, nàng bảo Tiểu Toàn Tử ở ngoài chờ.
Bởi vì nàng vừa ngẩng đầu đã thấy Yến Tử Huân mặc quan phục đứng cạnh Tiêu Sát, hai người đang vừa cúi đầu xem tấu chương vừa nói gì đó, thoạt nhìn rất tập trung và hài hòa với nhau.
Bọn họ có thể ở chung như vậy thật sự khiến nàng bất ngờ, đồng thời cũng không biết nên vui hay nên thấy chua xót nhiều hơn.
Nàng ngơ ngác nhìn họ một lúc, định lén lút rời đi, không ngờ Tiểu Mục Tử đứng trong điện đã cao giọng gọi: "Hoàng hậu nương nương."
Tiêu Sát và Yến Tử Huân lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.
Một người tự nhiên, hân hoan.
Một người để lộ tất cả cảm xúc trong ánh mắt khiến người ta không có dũng khí đối diện.
"Hoàng hậu tới rồi."
"Xin lỗi hoàng thượng, thần thiếp không biết giờ này ngài còn thảo luận chính sự với đại thần, quấy rầy hai người rồi."
"Đồ ngốc, không sao, Yến đại nhân cũng không phải người xa lạ, mau qua đây."
"Vâng."
Nghe Tiêu Sát cưng chiều gọi Triệu Thanh Uyển là đồ ngốc, ánh mắt Yến Tử Huân trở nên ảm đạm.
Thời điểm họ ở bên nhau, hắn cũng từng yêu thương gọi nàng là Uyển Nhi.
Bây giờ cảnh còn người mất.
Đổi lại là nam nhân khác gọi nàng như vậy.
Triệu Thanh Uyển cúi đầu đi qua, khi nàng đến gần, Yến Tử Huân cố đè nén tất cả cảm xúc, cung kính hành lễ: "Vi thần tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Yến đại nhân đa lễ." Triệu Thanh Uyển không ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ trả lời một câu.
Tiêu Sát thấy rõ thái độ mất tự nhiên của hai người họ, khẽ cười, sau đó thân thiết hỏi: "Hoàng hậu mang gì tới cho trẫm vậy?"
"Hồi hoàng thượng, thần thiếp có hầm canh sen nấm tuyết."
"Vừa hay đêm nay trẫm cũng muốn ăn món này, xem ra hoàng hậu và trẫm đúng là tâm linh tương thông. Yến đại nhân, khanh nói tiếp đi."
"Vâng."
"Hoàng thượng, nếu hai người đang bàn chính sự, thần thiếp không tiện quấy rầy, xin về trước."
"Đồ ngốc, đã trễ thế này sao trẫm yên tâm để một mình nàng về chứ? Nàng ở lại giúp trẫm sắp xếp tấu chương đi, trẫm và Yến đại nhân thảo luận xong chúng ta sẽ cùng về."
"Thôi được, thần thiếp tuân mệnh."
Triệu Thanh Uyển bối rối đặt chén canh sen nấm tuyết trước mặt Tiêu Sát, còn hai đĩa điểm tâm nàng thật sự không có dũng khí mang ra nên vẫn để trong hộp, sau đó đứng bên phía còn lại của Tiêu Sát, tập trung sắp xếp lại tấu chương.
Yến Tử Huân chỉ lặng lẽ nhìn nàng một giây, thầm hít sâu một hơi rồi tiếp tục trình bày với Tiêu Sát phương án cải cách Hộ Bộ của mình.
Triệu Thanh Uyển vừa lặng lẽ xếp lại tấu chương vừa nghiêm túc nghe Yến Tử Huân nói, dường như hiểu thêm tài hoa của Yến Tử Huân, đồng thời biết thêm mỗi ngày Tiêu Sát phải bận rộn chính sự thế nào.
Ba người cứ như vậy ở cùng nhau hơn nửa canh giờ, Tiêu Sát mới nói: "Được rồi, Yến đại nhân, trước mắt cứ vậy đi, khanh cũng vất vả rồi. Bây giờ đã trễ, khanh không cần về đâu, cứ ở lại trong cung nghỉ ngơi, trẫm bảo Tiểu Mục Tử dẫn đường."
"Vâng, tạ hoàng thượng, vậy vi thần cáo lui trước."
"Được. Tiểu Mục Tử, ngươi dẫn Yến đại nhân đến Văn Uyên Các đi."
"Vâng."
"Hoàng hậu nương nương, vi thần cáo lui."
"Ừ, Yến đại nhân đi thong thả."
"Hoàng hậu, người ta đã đi xa rồi!"
Thấy Yến Tử Huân đã sắp đến cửa đại điện mà Triệu Thanh Uyển vẫn còn nhìn theo, Tiêu Sát bất mãn nhắc nhở.
"Đáng ghét, đêm nay ngài cố ý!"
"Hoàng hậu nói đúng, trẫm cố ý đấy, ai bảo đêm nay hoàng hậu đến không đúng lúc làm gì!" Nói rồi Tiêu Sát kéo Triệu Thanh Uyển ngồi vào lòng mình, hôn nhẹ một cái lên môi nàng rồi nói tiếp, "Có điều đêm nay nàng đến đưa canh hạt sen cho trẫm, trẫm rất vui. Thật ra mỗi đêm ở Tuyên Thất Điện phê tấu chương trẫm đều mong hoàng hậu của trẫm có thể đến quan tâm trẫm. Nhưng trẫm biết như thế hoàng hậu sẽ vất vả, trẫm không nỡ."
"Ngài thật sự hy vọng mỗi đêm thần thiếp đều tới Tuyên Thất Điện gặp ngài à?"
"Ừ." Tiêu Sát gật đầu.
Triệu Thanh Uyển lập tức hôn lên môi hắn: "Vậy sau này đêm nào thần thiếp cũng tới đây, thuận tiện giám sát ngài, không cho ngài bận đến trễ như vậy."
"Thật không? Được, chỉ cần hoàng hậu ở đây, trẫm sẽ nghe hoàng hậu, hoàng hậu bảo trẫm đi giờ nào trẫm sẽ đi giờ đấy, được không?"
"Vậy hoàng thượng nói lời phải giữ lời, đừng có qua loa có lệ với thần thiếp."
"Đồ ngốc, trẫm qua loa có lệ với nàng khi nào? Nếu trẫm có qua loa với nàng thì đó cũng là tình huống không còn cách nào khác, mong hoàng hậu thông cảm hơn."
"Hoàng thượng, thiếp yêu chàng." Hai tay Triệu Thanh Uyển ôm lấy cổ Tiêu Sát, đầu rúc vào vai hắn, bất ngờ thổ lộ.
Tiêu Sát kích động hỏi lại: "Đồ ngốc, nàng mới nói gì?"
"Thiếp nói thiếp yêu ngài, rất yêu rất yêu ngài, hơn nữa mãi mãi sẽ không hối hận, mãi mãi sẽ không nuốt lời." Triệu Thanh Uyển dịu dàng đáp.
"Hoàng hậu, nàng cuối cùng cũng chịu nói yêu trẫm rồi sao? Nàng có biết trẫm chờ ngày này bao lâu rồi, vất vả thế nào không?"
"Thiếp biết, thiếp biết cả. Có lẽ tình yêu thiếp dành cho ngài bây giờ vẫn còn xa trái tim ngài dành cho thiếp, nhưng thiếp tin sau này thiếp cũng sẽ yêu ngài như ngài yêu thiếp, yêu ngài thật nhiều, trái tim sẽ không chứa đựng bất kỳ ai khác."
"Hoàng hậu, tối nay nàng làm trẫm cảm động quá."
"Không, là ngài làm thần thiếp cảm động trước. Ngài biết rõ quá khứ của thần thiếp và Yến Tử Huân nhưng vẫn chấp nhận huynh ấy, cũng rất bao dung thần thiếp. Thần thiếp biết trượng phu tốt như ngài không nhiều, thần thiếp phải thật trân trọng."
"Hoàng hậu, trẫm yêu nàng, yêu không oán không hối hận."
"Vâng."
Trên long ỷ ở Tuyên Thất Điện, Tiêu Sát và nữ nhân hắn yêu hôn đến các ngôi sao trên trời đêm chớp mắt, hôn đến mặt trăng e thẹn trốn sau tầng mây cũng phải chui ra, hôn đến thiên địa vạn vật, khắp nơi đều tỏa ra ánh sáng lộng lẫy mà ấm áp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT