Thấy Trình Phú Quý nghe xong có hơi do dự, Cẩm Tú dùng phép kích tướng: "Sao hả, chàng không dám? Ngày nào chàng cũng nói nhớ thiếp, chút can đảm này còn không có thì sao nhớ thiếp được?"

"Ai nói ta không dám? Nàng yên tâm, giờ Tý đêm nay ta chắc chắn sẽ đến đúng giờ!"

"Được, vậy thiếp chờ chàng, nhớ lời thiếp dặn, nhất định phải mang khăn che mặt, nếu lỡ bị người ta phát hiện thì chàng cũng sẽ không bị nhận ra."

"Yên tâm, ta biết rồi. Thế tối nay chúng ta gặp lại."

"Vậy thiếp đi đây."

"Khoan đã, để tướng công hôn cái nào!"

Vừa nói hết câu, Trình Phú Quý lập tức hôn Cẩm Tú một cái.

Cẩm Tú cực kỳ phản cảm nhưng vẫn giả vờ hờn dỗi trừng mắt, sau đó đi trước.

Tối nay vẫn là Cẩm Tú trực đêm.

Buổi tối Lan phi không có gì làm, không lâu sau khi ăn cơm đã đi ngủ.

Hơn nữa mỗi đêm khi ngủ nàng ta có thói quen đốt hương, vừa dễ ngửi vừa có tác dụng an thần.

Vậy nên vào khoảng giờ Tý, nàng ta thường ngủ rất sâu.

Đêm nay cũng không ngoại lệ.

Trước giờ Tý, Cẩm Tú nhẹ nhàng vào tẩm điện, mở một cánh cửa sổ ra, sau đó lại ra ngoài, tiếp tục canh giữ ngoài nửa điện.

Gần đến giờ Tý, Trình Phú Quý che mặt lén chạy đến ngoài tẩm điện của Lan phi.

Thấy tẩm điện quả nhiên có một cánh cửa sổ đang mở, hắn vừa căng thẳng vừa háo hức vào trong.

Cẩm Tú nói với hắn đêm nay nàng trực đêm, mà Lan phi buổi tối ngủ rất sâu, cũng không có thói quen đi tiểu đêm, bảo hắn vào từ lối này, sau đó nàng sẽ ở cửa tẩm điện tiếp ứng hắn.

Chủ điện Y Lan Điện rất lớn.

Đến lúc đó bọn họ chọn bừa góc nào trong chủ điện đều được.

Sau khi Trình Phú Quý đeo mặt nạ vào tẩm điện, ngửi thấy hương thơm, lập tức càng thêm hưng phấn.

Hắn vốn định đi thẳng đến cửa đại điện tập hợp với Cẩm Tú.

Nhưng thấy sau màn che là phi tử kiều diễm thân phận tôn quý đang nằm ngủ, hắn thật sự không muốn bỏ lỡ, vì thế to gan đến trước giường, vén màn lên.

Nhìn dung nhân mỹ nhân khi ngủ say, còn cả làn da trắng nõn ấy, Trình Phú Quý theo bản năng nuốt nước bọt.

Cơ hội hiếm có thế này, lên hay không lên đây?

Trình Phú Quý cân nhắc một hồi, thầm nghĩ nếu có đánh thức Lan phi, nàng ta cũng không dám kêu la.

Chỉ cần kêu lên, thanh danh của nàng ta sẽ lập tức bị hủy hoại.

Dù gì hắn cũng đã ngủ với nàng ta rồi.

Sau này liệu hoàng đế có còn sủng hạnh nàng ta không?

Hoàng đế chê nàng ta không sạch sẽ, không sủng hạnh nàng ta nữa, người có hại nhiều nhất chẳng phải nàng ta sao?

Nghĩ vậy, hắn lập tức cởi quần áo, sau đó nhẹ nhàng vén chăn trên người Lan phi lên.

Lên giường, hắn lập tức giở trò với Lan phi.

Khi Lan phi mở mắt thì hắn đã thành công.

Nàng ta theo bản năng muốn kêu lên nhưng miệng đã bị chặn lại.

Nàng ta muốn dùng sức đẩy hắn ra nhưng hai tay đã bị hắn giữ chặt.

Sức lực của hai người chênh lệch quá lớn.

Dù Lan phi có giãy giụa thế nào cũng không giãy giụa được.

Trình Phú Quý thấy nữ nhân này đã bị hắn ăn sạch còn muốn giãy giụa liền buông tay bịt miệng nàng ta, uy hiếp: "Đừng kêu, kêu lên là nàng cũng xong đời đấy!"

Bị hắn uy hiếp, Lan phi thật sự không dám kêu. Nàng ta vừa xấu hổ vừa giận dữ chất vấn: "Ngươi là ai? Đúng là to gan, bổn cung là phi tần của hoàng đế đấy!"

"Ông đây mặc kệ nàng có phải phi tần của hoàng đế không, dù gì bây giờ ông đây đã ngủ với nàng rồi! Chỉ cần nàng không kêu lên, đêm nay ông sẽ làm nàng thoải mái!"

"Tên cuồng đồ to gan nhà ngươi, bổn cung phải tru di cửu tộc nhà ngươi!"

Lúc này bị hắn đè dưới thân còn dám cuồng ngôn, Trình Phú Quý cảm thấy nữ nhân này đúng là buồn cười, đồng thời cũng rất thú vị, thuận miệng đùa giỡn: "Hừ, tru di cửu tộc? Để ông đây xem lát nữa nàng còn sức tru di cửu tộc ông đây không?"

Vừa dứt lời, Trịnh Phú Quý liền như quân lính tiên phong xung phong giết địch, hoàn toàn không cho Lan phi cơ hội lên tiếng.

Lan phi đã hơn một năm rưỡi không trải nghiệm hoan lạc trên giường, lúc này bị k.ích thích tấn công, nàng ta cũng dần chìm đắm.

Trình Phú quý rất có tự tin trong phương diện này, thấy Lan phi nhanh thế đã bị mình thuần phục, hắn càng thêm mạnh mẽ.

Xong xuôi, Trịnh Phú Quý mặc quần áo chuẩn bị bỏ đi, Lan phi hoàn hồn, vội kéo tay hắn: "Nè, tháo mặt nạ xuống cho bổn cung xem ngươi là ai!"

"Ông đây xấu, nàng tốt nhất đừng nhìn. Nếu nàng muốn ông đây sau này còn tới thì mỗi đêm để một cánh cửa sổ, ông đây sẽ xuất hiện!"

"Cái tên cuồng đồ to gan nhà ngươi, ngươi tưởng Y Lan Điện bổn cung là đâu mà mặc ngươi muốn đến thì đến, muốn đi là đi hả?"

"Sao? Nàng không nỡ để ông đi à?"

"Lưu manh!"

"Ông đây là lưu manh đấy, ngày mai ông còn sẽ tới, nàng tốt nhất sai người ở đây chờ sẵn để bắt ông đây đi. Được rồi, ông đây không nói nhiều với nàng nữa, đi trước đây!"

Trình Phú Quý nhanh chóng từ cửa sổ chuồn đi, hoàn toàn quên chuyện mình có hẹn với Cẩm Tú.

Hắn không biết là Cẩm Tú vẫn luôn trốn bên ngoài nghe lén tiếng động bên trong.

Hai người ở trong làm gì nàng đều biết.

Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại, nhớ đến mộng xuân tối qua, Lan phi đỏ mặt, cảm thấy rất k.ích thích.

Cẩm Tú búi tóc cho nàng ta, cố ý khen: "Nương nương, sắc mặt người hôm nay tốt quá."

"Vậy sao? Bổn cung cũng thấy sắc mặt mình hôm nay có vẻ rất tốt."

"Chắc là do tối qua nương nương ngủ ngon nên sáng nay mới xinh đẹp như vậy."

"Ha ha, chắc thế."

Lan phi chột dạ, cũng tự luyến nhẹ nhàng sờ gương mặt đào hoa của mình.

Đúng thế, nữ nhân một khi thoải mái sung sướng, gương mặt sẽ rất có sinh khí, không cần đến son phấn.

Nghĩ đến việc bản thân đang ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất, từ sau tiệc sinh nhật năm kia Tiêu Sát chỉ sủng hạnh nàng một lần rồi không còn đến nữa, nàng thật sự rất khó chịu, thậm chí còn nghĩ bản thân thủ thân vì hắn nhiều năm như vậy có đáng không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play