Tiêu Sát ngồi bên giường nắm chặt tay Triệu Thanh Uyển, vừa đau lòng nhìn nàng yếu ớt rên rỉ, vừa căng thẳng nhìn chằm chằm Hoắc Liên Liên chỉnh lại vị trí thai nhi.

Tuy Hoắc Liên Liên không có nhiều kinh nghiệm điều chỉnh vị trí thai nhi, có điều nàng có năng lực, cũng rất lo cho Triệu Thanh Uyển và đứa bé trong bụng nàng ấy.

Bởi vậy sau một lúc cẩn thận xoa bóp, nàng cuối cùng cũng chỉnh lại được vị trí thai nhi trong bụng Triệu Thanh Uyển.

Ngay sau đó nàng bảo Vân Tụ mang chén nước đường đỏ đến.

Tiêu Sát đút cho Triệu Thanh Uyển uống mấy muỗng.

"Nương nương, chúng ta chuẩn bị sinh rồi, nếu lát nữa người đau quá thì cứ kêu ra, đừng chịu đựng."

"Hoàng hậu không cần sợ, trẫm sẽ luôn ở bên nàng."

"Vâng..." Triệu Thanh Uyển đáp yếu ớt.

Nàng lúc này đã không còn tâm trạng và sức lực quan tâm đến Tiêu Sát, đuổi Tiêu Sát ra khỏi phòng sinh, mặc cho hắn nắm tay ngồi cạnh mình.

"A... A..."

Nhìn Triệu Thanh Uyển dùng sức theo hướng dẫn của Triệu Thanh Uyển, nghe nàng đau đớn kêu lên, trái tim Tiêu Sát thắt lại, thật sự hận bản thân không thể thay Triệu Thanh Uyển chịu đựng những khổ đau này.

"Vân Tụ, mau lấy khăn sạch nhét vào miệng nương nương cho nương nương cắn, ta sợ lát nữa nương nương sẽ tự cắn rách miệng mình."

"Được, ta đi lấy ngay."

Vân Tụ lập tức chạy đi lấy khăn.

Có điều nàng còn chưa lấy khăn tới, Tiêu Sát đã quyết đoán nhét tay phải mình vào miệng Triệu Thanh Uyển.

Triệu Thanh Uyển nhắm mắt, đau đến cùng cực, theo bản năng cắn chặt.

Tiêu Sát đau đến run rẩy, cả người ứa mồ hôi lạnh. Có điều hắn vẫn cố chịu đựng, quyết không buông tay, để Triệu Thanh Uyển tiếp tục cắn.

Sau một tiếng kêu đau đớn của Triệu Thanh Uyển, trong tẩm điện cuối cùng cũng có tiếng "oa oa".

Đứa bé chào đời rồi!

"Chúc mừng hoàng thượng, nương nương hạ sinh được một tiểu hoàng tử!"

Nghe Hoắc Liên Liên báo tin vui, hai mắt Tiêu Sát ươn ướt, cuối cùng cũng có thể thở phào.

Hắn không vội xem đứa bé trông như thế nào mà cúi người hôn Triệu Thanh Uyển, lẩm bẩm: "Hoàng hậu, nàng vất vả rồi, nàng thật sự vất vả rồi..."

Hôm nay ở bên cùng Triệu Thanh Uyển sinh con với Tiêu Sát có thể nói là như chết đi sống lại.

May mà nữ nhân hắn yêu vẫn bình an vô sự.

"Hoàng thượng, cảm ơn ngài khi nãy luôn ở bên thần thiếp..."

"Đồ ngốc, là trẫm phải cảm ơn nàng mới đúng, nàng vì sinh con cho trẫm mà khổ như vậy, trẫm thật sự rất đau lòng."

"Nữ nhân sinh con đều thế. Hoàng thượng, thiếp muốn xem con của chúng ta."

"Nương nương xem, tiểu hoàng tử tuy chưa đủ tháng nhưng không hề gầy yếu, chỉ cần cẩn thận nuôi nấng một thời gian thì có thể như những đứa trẻ đủ tháng, nương nương có thể yên tâm."

"Thế thì tốt, thế thì tốt rồi."

Nghe Hoắc Liên Liên nói, Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát cũng yên tâm.

Triệu Thanh Uyển nghĩ có lẽ trong thời gian mang thai đứa bé này nàng ăn uống đầy đủ, tâm trạng cũng tốt nên tuy nó chào đời sớm hơn một tháng nhưng vẫn khỏe mạnh.

Hoắc Liên Liên giúp đứa bé và Triệu Thanh Uyển vệ sinh hậu sản xong, xác nhận nàng không có dấu hiệu rong huyết, mới cùng bà vú và hạ nhân lui ra ngoài.

Trong tẩm điện chỉ còn mỗi Tiêu Sát ở bên Triệu Thanh Uyển.

"Hoàng thượng, thần thiếp đặt tên cho An Ninh rồi, tên của tiểu hoàng tử ngài đặt đi."

"Được, trẫm nghĩ rồi, cứ gọi nó là An Hằng, hoàng hậu thấy sao?"

"An Hằng, có nghĩa là an khang vĩnh hằng sao?"

"Đây là một hàm ý, có điều chữ hằng vẫn còn nhiều ý nghĩa hơn. Nhưng bây giờ hoàng hậu cần nghỉ ngơi trước, ngủ một giấc xong dậy phải ăn gì đó. Việc này về sau trẫm sẽ nói với nàng được không?"

"Vâng, vậy thần thiếp ngủ một lát."

"Ngoan ngoãn ngủ đi, trẫm ở đây với nàng."

Tiêu Sát ngồi bên giường nắm tay Triệu Thanh Uyển, dịu dàng hôn lên trán nàng, sau đó giúp nàng chỉnh lại tóc mai, lẳng lặng ngắm nàng.

Nhìn một lúc, hắn lại không nhịn được cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

Có hắn ở bên, Triệu Thanh Uyển ngủ được một giấc rất sâu, hơn một canh giờ sau mới tỉnh lại.

Vừa mới tỉnh, thấy Tiêu Sát vẫn nắm tay mình thiếp đi bên cạnh, nàng khẽ gọi: "Hoàng thượng, hoàng thượng..."

"Hả, hoàng hậu dậy rồi à? Trẫm vậy mà lại ngủ quên."

"Nãy giờ hoàng thượng vẫn ở cạnh thần thiếp sao?"

"Ừ."

"Thế chẳng phải ngài chưa ăn tối à?"

"Trẫm muốn chờ nàng dậy rồi cùng ăn, nàng chắc đói rồi đúng không, để trẫm bảo hạ nhân mang đồ ăn tới. Người đâu!"

"Hoàng thượng có gì căn dặn?"

"Lập tức dọn đồ ăn lên."

"Vâng."

Vân Tụ nhận lệnh đi lấy đồ ăn.

Lúc này Triệu Thanh Uyển mới phát hiện tay phải của Tiêu Sát bị mình cắn đến chảy máu, không khỏi tự trách: "Hoàng thượng, tay của ngài bị thần thiếp cắn thành ra như vậy rồi, để thần thiếp bảo hạ nhân gọi Liên Liên đến bôi thuốc băng bó cho ngài."

"Không cần đâu, chỉ là chút thương tích, không cần bôi thuốc băng bó."

"Thế sao được? Chắc chắn sẽ rất đau."

"Đồ ngốc, có đau thế nào cũng không bằng nàng khi sinh con trẫm, trẫm thật sự không sao. Hơn nữa dấu cắn này là của hoàng hậu, trẫm muốn giữ nó ở trên tay mình cả đời."

"Hoàng thượng mới là tên ngốc đấy, giữ dấu cắn trên tay có gì đẹp chứ?"

"Trẫm thấy đẹp là được. Thật ra trẫm cũng muốn cắn hoàng hậu một cái để trên tay nàng cũng có dấu cắn cả đời không xóa được, có điều trẫm lại không nỡ để hoàng hậu đau."

"Đáng ghét, bản thân ngài thích chịu ngược còn muốn ngược cả thần thiếp. Thần thiếp không muốn bị ngược, thần thiếp chỉ muốn hạnh phúc bên ngài thôi."

Triệu Thanh Uyển nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bị nàng cắn của Tiêu Sát, đầu cũng cọ vào lòng bàn tay hắn.

Tiêu Sát thấy nàng như mèo con thích dính người, dịu dàng nói: "Đồ ngốc, yên tâm, sao trẫm nỡ ngược nàng chứ, trẫm cũng muốn sống hạnh phúc bên cạnh nàng, cả đời đều như thế."

Hai người nói chuyện một lúc, Vân Tụ cùng hai cung nữ đi vào: "Hoàng thượng, nương nương, bữa tối đến rồi."

"Được rồi, để trên bàn đi. Hôm nay trẫm sẽ đút hoàng hậu ăn."

"Không cần đâu hoàng thượng, thần thiếp chỉ sinh con thôi, đâu phải bệnh nặng, thần thiếp không mảnh mai đến mức không thể tự ăn cơm."

"Không được, trẫm phải đút nàng ăn."

Dứt lời, Tiêu Sát lập tức đút cho Triệu Thanh Uyển ăn từng muỗng.

Chương 182: Quân tử

Sau khi được Tiêu Sát đút ăn cơm xong, Triệu Thanh Uyển bảo bà vú bế đứa bé tới.

Cẩn thận nhìn ngắm nó, nàng phát hiện khuôn mặt của nó rất giống Tiêu Sát.

Xem ra tương lai cũng có thể là một mỹ nam.

Có điều nàng hy vọng sau khi trưởng thành, nó đừng như Tiêu Sát lúc nào cũng u ám.

Hai người ở bên đứa bé một lúc, Hoắc Liên Liên tới kiểm tra cho Triệu Thanh Uyển, xác nhận không có gì bất thường mới lui xuống.

Tiêu Sát mệt mỏi một ngày, cuối cùng cũng có thể cởi áo nằm xuống nghỉ ngơi.

Hai người lặng lẽ ôm nhau, đều nhớ lại những gì xảy ra hôm nay, không hề thấy buồn ngủ.

Tiêu Sát nhẹ nhàng hôn lên trán Triệu Thanh Uyển, lẩm bẩm gọi: "Hoàng hậu..."

"Vâng?"

"Trẫm muốn xin lỗi nàng."

"Hoàng thượng muốn xin lỗi gì cơ?"

"Hôm nay trẫm không nên vì thể diện mà tiếp tục đấu kiếm với Dĩnh phi, để mặc nàng một mình trở về. Trẫm thật sự rất áy náy, rất tự trách. May mà nàng và con bây giờ đều không sao, nếu không cả đời này trẫm cũng sẽ không tha thứ cho chính mình."

Nghe được lời xin lỗi muộn màng này, khóe mắt Triệu Thanh Uyển ươn ướt.

Nàng cứ tưởng nam nhân này vô tâm, không ý thức được việc hôm nay hắn làm khiến nàng đau lòng thế nào.

Đúng là may rằng nàng và con bây giờ đều không sao.

Nếu không cả đời này nàng sẽ không tha thứ cho hắn, cũng không thèm nhìn mặt hắn.

Cùng lắm thì mối quan hệ với hắn trở về thời điểm trước khi vào lãnh cung!

Nghĩ vậy, nàng hờn dỗi nói: "Hừ, ngài còn biết mình sai à?"

"Biết, đương nhiên biết, trẫm không phải kẻ ngốc không tim không phổi. Trẫm chỉ có chút khuyết điểm, mà chính khuyết điểm này hôm nay vô tình hại hoàng hậu chịu khổ. Xin lỗi hoàng hậu, trẫm bảo đảm sẽ cố gắng sửa khuyết điểm này, nàng tha thứ cho trẫm được không?"

"Thần thiếp muốn hỏi ngài một vấn đề, ngài không được gạt thiếp, phải trả lời thành thật." Triệu Thanh Uyển tựa vào lòng Tiêu Sát, không trả lời hắn mà hỏi ngược lại.

"Được, hoàng hậu cứ hỏi đi, trẫm tuyệt đối sẽ không gạt nàng."

"Có phải ngài... Có phải ngài rất thích Dĩnh phi không?"

"Trẫm đúng là rất thích nàng ấy..."

"Hừ!"

Nghe Tiêu Sát trả lời ngay mà không cần suy nghĩ, Triệu Thanh Uyển bĩu môi, tức giận xoay người đi, đưa lưng về phía hắn.

Tiêu Sát thấy thế khẽ cười, nhẹ nhàng lắc tay nàng: "Đồ ngốc, lại giận hả? Trẫm chưa nói xong nàng đã giận như vậy, nàng như thế chỉ có tự hại mình thôi, đồ ngốc."

"Đáng ghét, hôm nay thần thiếp mới sinh con xong, mệt rồi, không muốn nói nữa."

"Được, nàng mệt thì không cần phải nói, chỉ cần dùng tai nghe trẫm nói là được. Trẫm thật sự rất thích Dĩnh phi, nhưng cái thích này chỉ là thích giữa quân tử, chứ không phải yêu đương nam nữ. Tuy trên danh nghĩa nàng ấy là phi tần của trẫm, nhưng trẫm chưa từng đối xử với nàng ấy như nữ nhân hậu cung, chỉ coi là bằng hữu hợp tính mà thôi. Thật đấy hoàng hậu, những lời trẫm nói đều là thật lòng, cũng là sự thật, chắc chắn không có câu nào gạt nàng. Nàng tin trẫm được không?"

Triệu Thanh Uyển tiếp tục đưa lưng về Tiêu Sát không nói gì, nhưng khóe môi lại thầm cười trộm.

Dù hôm nay Tiêu Sát nói thật hay giả, hôm nay hắn có thể chính miệng giải thích với hắn, tâm trạng không vui lúc sáng của nàng quả thật đã tiêu tan.

Có điều, nàng không muốn nam nhân này cảm thấy trong chuyện của hắn và phi tần hậu cung, nàng là nữ nhân dễ dỗ dành.

Thật ra nàng vẫn luôn để bụng việc hắn có phi tần khác, những lúc hắn và các nàng ở riêng với nhau.

Vậy nên lúc này nàng lười trả lời, dần vào giấc ngủ.

"Hoàng hậu, nàng ngủ rồi à?"

Không nghe Triệu Thanh Uyển đáp lại, Tiêu Sát thở dài, cũng nhắm mắt lại, không nói nữa.

Có điều hắn xoay Triệu Thanh Uyển lại, để nàng tựa vào lòng mình.

Sáng sớm hôm sau, Vân Tụ phụng chỉ của Tiêu Sát đến các cung truyền lời, miễn cho các phi tần thỉnh an một tháng, trong một tháng này cũng không cho phép bất kỳ ai đến Phượng Nghi Điện quấy rầy hoàng hậu ở cữ hay thăm tiểu hoàng tử.

Tiêu Sát cũng gia tăng thị vệ bảo vệ Phượng Nghi Điện không một kẽ hở, không cho bất kỳ kẻ xấu nào có cơ hội ra tay với hoàng hậu và tiểu hoàng tử.

Tiêu Sát chỉ cho Dĩnh phi ba ngày điều tra tên tiểu thái giám truyền lời, mới sáng sớm Dĩnh phi đã bận rộn.

Nàng triệu tập tất cả hạ nhân trong Chiêu Dương Điện đế sân, cho mỗi người họ xem tranh Thẩm quý nhân vẽ, lệnh họ nhớ mặt người trong tranh, sau đó phát cho cung nữ và thái giám chưởng sự cùng Châu Nhi mỗi người một bức, bảo hộ mỗi ngày đi lại trong cung lén chú ý xem có thái giám nào tương tự hay không.

Sau khi giao việc, đích thân nàng cầm một bức tranh đến Nội Vụ Phủ tìm Cao tổng quản, xem Cao tổng quản có ấn tượng về người này không.

Có điều Cao tổng quản nói thái giám mình chưa từng gặp có rất nhiều, như tiểu thái giám diện mạo bình thường trong tranh gã thật sự không chú ý.

Cả ngày hôm đó Dĩnh phi và hạ nhân Chiêu Dương Điện âm thầm hỏi thăm và tìm kiếm nhưng vẫn không có thu hoạch.

Ban đêm, nghĩ đến việc này, Dĩnh phi thật sự không thể vào giấc.

Nàng lại lén thay đồ, định đến gần Thường Ninh Điện ôm cây đợi thỏ, xem Lương phi và nha hoàn Tiểu Đào hầu hạ nàng ta có động tĩnh gì khác thường không.

Bởi vì người nàng nghi ngờ nhất là họ.

Ban đêm tĩnh lặng, Dĩnh phi ngồi canh gần Thường Ninh Điện, thấy không có ai ra vào, đang định trở về thì đột nhiên phát hiện có một cung nữ nhân lúc hai thái giám ngủ gà ngủ gật lén chạy ra.

Nàng lập tức ghi nhớ thân hình và cách trang điểm của cung nữ kia, sau đó cẩn thận theo sau xem nàng định đi hướng nào, thì thấy nàng ta tới hồ sen rồi đứng ngó đông ngó tây giống như đợi ai đó.

Một lúc sau có một thị vệ lén lút chạy tới.

Thấy họ đều trốn sau hòn non bộ, Dĩnh phi cũng lặng lẽ đến gần, muốn xem hai người này trễ như vậy định lén lút làm gì, kết quả vừa đến gần, nàng lại nghe thấy tiếng điên loan đảo phượng khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.

Cung nữ và thị vệ ở trong cung lén làm chuyện như vậy là phạm vào tội dâm loạn.

Dĩnh phi là người quản lý hậu cung đương nhiên có thể lập tức tiến lên trị tội họ.

Nhưng nghĩ đây là người của Thường Ninh Điện, nắm được nhược điểm của ả ta bản thân luôn có lợi, vì thế nàng trốn trong tối, đợi hai người họ tách ra, nàng lại đi theo thị vệ kia, sau khi xác định nơi ở chỗ làm của hắn mới về Chiêu Dương Điện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play