Sáng hôm sau, Tiểu Mục Tử phụng chỉ đến Nội Vụ Phủ chọn đồ bổ đưa đến chỗ Thẩm quý nhân.
Mặt của Thẩm quý nhân không thể gặp người ngoài, chỉ có thể đeo khăn che mặt tạ ơn.
Tiểu Mục Tử thay chủ tử của mình dặn dò nàng hai câu rồi nói: "Thẩm quý nhân, nô tài còn phải qua chủ điện truyền chỉ với Lương phi nương nương, không quấy rầy quý nhân nghỉ ngơi nữa."
"Được, đa tạ Mục công công, Mục công công đi thong thả."
"Thẩm quý nhân khách sáo, vậy nô tài đi trước."
Nghe Tiểu Mục Tử nói phải qua chỗ Lương phi truyền chỉ, Thẩm quý nhân khá bất ngờ, không biết Tiêu Sát muốn Tiểu Mục Tử truyền chỉ gì.
Tiểu Mục Tử vừa đi, Tử Quyên cũng thắc mắc hỏi: "Tiểu chủ, sao hôm nay Mục công công lại qua chỗ Lương phi truyền chỉ? Chẳng lẽ đám ong ở Lăng Mai Viên hôm qua có liên quan tới nàng ta nên hoàng thượng muốn gọi nàng ta đến hỏi chuyện?"
"Chuyện không có chứng cứ không được nói bậy."
"Vâng. Thế lát nữa nô tỳ sẽ qua chủ điện hỏi thăm, như vậy chắc được chứ tiểu chủ?"
"Được, ngươi đi đi, cẩn thận một chút."
Đám ong hôm qua quá kỳ lạ, chỉ tấn công nàng, không tấn công ai khác, nàng biết chắc có kẻ vì việc gần đây nàng sủng ái nên cố tình hãm hại nàng.
Trên đường rời khỏi Lăng Mai Viên, trong lòng nàng đã có đối tượng nghi ngờ.
Nàng cảm thấy hai hộp phấn Thẩm quý nhân tặng mình chắc chắn có vấn đề, nhất là hộp phấn màu hồng đào kia.
Vì vậy nàng đã đưa Hoắc nữ y kiểm tra, nhưng sau khi kiểm tra Hoắc nữ y lại nói hai hộp phấn kia không có vấn đề.
Nhất thời nàng không biết phải làm sao.
Đến đêm không ngủ được, nàng nằm trên giường trái lo phải nghĩ những việc xảy ra mấy hôm nay, lại nhớ đến lời Tưởng quý nhân nói cũng tặng hai hộp phấn cho Lương phi, Thẩm quý nhân không khỏi nghi ngờ liệu có phải là Lương phi nhân lúc nàng đến Tuyên Thất Điện, đã sai người đổi hai hộp phấn đi không.
Nếu là thế thì việc này do Tưởng quý nhân và Lương phi hợp tác với nhau hại nàng.
Nhưng nàng không có chứng cứ, chỉ có thể giấu sự nghi ngờ trong lòng, không dám rút dây động rừng, sợ bọn họ nếu biết sẽ tiếp tục ra tay với mình.
Một lúc sau, Tử Quyên từ chủ điện quay về, bĩu môi bẩm báo: "Tiểu chủ, nô tỳ đoán sai rồi, hoàng thượng phái Mục công công đến truyền Lương phi qua Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực."
"Cái gì? Truyền Lương phi đi hầu hạ nghiên mực?"
"Đúng vậy."
Nghe Tử Quyên bẩm báo, Thẩm quý nhân vừa khiếp sợ vừa thấy mất mát.
Nàng hoàn toàn không ngờ bản thân lại bị phi tần khác thay thế nhanh như vậy.
Ân sủng của đế vương đúng là như nước chảy.
Lương phi cũng không ngờ bản thân cũng có một ngày được đến Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực.
Sau khi theo Tiểu Mục Tử đến Tuyên Thất Điện, nàng ta kiềm chế tâm trạng thấp thỏm, đoan trang hành lễ với Tiêu Sát: "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn an."
"Lương phi tới rồi, không cần giữ lễ nghĩa như vậy, giúp trẫm mài mực đi."
"Vâng."
Lương phi đến bên bàn, giúp Tiêu Sát mài mực.
Nàng ta vào cung lâu như vậy, thời gian được tấn phong cũng không ngắn nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên nghiên mực cho hắn, đương nhiên có chút xúc động.
Nếu ngày này đến sớm một chút, e rằng nàng sẽ trông chờ vào nam nhân này.
Bây giờ không chỉ quá muộn, hơn nữa nàng chẳng qua đang tiếp nhận công việc của nữ nhân khác, ân sủng như vậy tuy rằng có còn hơn không, nhưng nó đã không còn khiến nàng vui mừng như thuở ban đầu.
Phê xong hai cuốn tấu chương, Tiêu Sát ngẩng đầu nhìn Lương phi, hỏi: "Hôm nay Lương phi đi thăm Thẩm quý nhân chưa? Mặt nàng ấy sao rồi?"
"Hồi hoàng thượng, thần thiếp đến Phượng Nghi Điện thỉnh an xong vừa về liền đi thăm Thẩm muội muội. Thẩm muội muội đeo khăn che mặt, chắc là rất quan trọng."
"Lần này Thẩm quý nhân chịu khổ, ngày thường nếu có thời gian Lương phi hay thay trẫm đi an ủi nàng ấy."
"Vâng, thần thiếp biết rồi, hoàng thượng yên tâm, thần thiếp chắc chắn sẽ thường xuyên đi thăm Thẩm muội muội."
"Được, vậy làm phiền Lương phi. Qua đây, trẫm nói cho nàng biết phải sắp xếp tấu chương thế nào, xưa giờ nàng làm việc luôn cẩn thận, trẫm tin nàng có thể làm tốt hơn Thẩm quý nhân. Trước đây trẫm không bảo nàng tới hầu hạ nghiên mực là vì thấy nàng bận quản lý hậu cung. Bây giờ công việc đó đã kết thúc, chắc nàng cũng rảnh nên trẫm gọi nàng tới."
"Vâng. Tạ hoàng thượng tín nhiệm, thần thiếp chắc chắn sẽ cố gắng học hỏi, mong rằng có thể chia sẻ đôi chút với hoàng thượng."
"Lương phi có lòng."
Đúng là miệng nam nhân!
Lương phi đương nhiên không tin lời Tiêu Sát nói.
Hắn chẳng qua thấy Thẩm quý nhân đang không thể ra ngoài nên mới gọi nàng đến thôi.
Có điều nếu đã đến, nàng đương nhiên phải thể hiện cho tốt.
Lương phi là người thứ hai được Tiêu Sát gọi đến Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực, người ghen ghét tức giận nhất đương nhiên là Lan phi.
Dựa vào đâu những nữ nhân kia ai cũng được Tiêu Sát ưu ái, nàng ta cũng là phi tử, còn từng mang thai một đứa con của Tiêu Sát, tại sao lại không chọn nàng ta?
Ngày hôm sau đến Phượng Nghi Điện thỉnh an, Lan phi châm chọc Lương phi: "Lương phi muội muội, Thẩm quý nhân mới bị ong đốt, muội đã lập tức làm thế thân cướp ân sủng của muội ấy. Người không biết chuyện e rằng đều sẽ nghĩ lũ ong kia do Lương phi muội muội thả ra đốt Thẩm quý nhân đấy!"
"Ha ha, trò đùa này của Lan phi tỷ tỷ hình như hơi quá thì phải? Muội muội không biết nuôi ong, cũng không biết cách điều khiển ong đi đốt người ta, còn về việc thay thế công việc của Thẩm muội muội cũng không do muội muội chủ động mở lời, mà là ý chỉ của hoàng thượng. Tỷ tỷ nói thế chẳng phải là đang nghi ngờ hoàng thượng sao?"
Bình thường tuy Lương phi hay qua lại với Lan phi, có điều nàng chưa bao giờ coi nữ nhân này là đồng minh thật sự.
Bây giờ nữ nhân này vừa thấy nàng được sủng ái liền trở mặt cắn nàng, nàng đương nhiên sẽ không nhẫn nhịn, tự biến mình trở thành đối tượng cho các phi tần khác công kích."
"Thẩm quý nhân lúc này chắc là uất ức, hận muội muội đấy, muội muội đừng quá kiêu căng."
"Lan phi, hoàng thượng đang phái người điều tra việc của Thẩm quý nhân, rốt cuộc là do người làm hay chỉ là sự cố vẫn chưa có kết luận, Lan phi đừng suy đoán lung tung. Dạo này hậu cung vốn đã không thái bình, bổn cung không mong có người gây thêm chuyện nữa. Mong các vị muội muội sau này cẩn trọng lời nói hành động của mình, hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán đi."
"Vâng, tần thiếp cẩn tuân ý chỉ của hoàng hậu nương nương."
Triệu Thanh Uyển mang thai, chỉ muốn tai mình được yên ắng, nghe mấy nữ nhân này vì sủng ái của Tiêu Sát mà tranh giành tình cảm, nàng thật sự rất mệt mỏi, nói vài câu rồi đuổi tất cả đi.
Chương 170: Khát vọng
Tiêu Sát thượng triều xong liền về Phượng Nghi Điện.
Triệu Thanh Uyển chỉ nói: "Hoàng thượng về rồi."
"Sao thế hoàng hậu? Trông nàng có vẻ không vui, hôm nay kẻ nào chọc nàng hả? Nói trẫm biết, trẫm giúp nàng trừng phạt kẻ đó."
"Nếu thần thiếp nói người làm thần thiếp không vui là hoàng thượng, hoàng thượng còn trừng phạt không?"
"Hoàng hậu muốn trẫm tự phạt mình hả? Nếu hoàng hậu nỡ, trẫm chắc chắn sẽ không nói hai lời, nhất định sẽ làm theo mong muốn của hoàng hậu."
"Hoàng thượng biết thần thiếp không nỡ còn nói như vậy, chẳng có thành ý gì cả."
"Tất cả thành ý của trẫm đều cho nàng, nàng còn nói trẫm không có thành ý? Trẫm thấy là hoàng hậu của trẫm không có tâm can mới đúng. Được rồi đồ ngốc, rốt cuộc là tại sao lại không vui, mau nói cho trẫm biết, xem trẫm có thể chia sẻ với nàng không?" Tiêu Sát nắm tay Triệu Thanh Uyển, cưng chiều hỏi.
"Còn không phải do ngài gọi Lương phi đến Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực, khiến Lan phi ghen ghét, nàng ta ở trước mặt thần thiếp vì tranh giành tình cảm với Lương phi mà cãi nhau ồn ào làm thần thiếp bực bội."
"Vậy sao? Hoàng hậu nói Lan phi bây giờ đang bất hòa với Lương phi?" Tiêu Sát nhướng mày.
"Vâng. Dù hoàng thượng sủng ái ai, Lan phi đều ghen ghét với người đó sao? Có thể thấy Lan phi yêu ngài nhiều lắm đấy!"
"Lan phi có yêu trẫm hay không trẫm biết rất rõ. Có điều hoàng hậu có yêu trẫm hay không trẫm lại không trong lòng trẫm lại không có câu trả lời, không biết hôm nay hoàng hậu có thể cho trẫm đáp án hay không?"
"Không muốn!" Triệu Thanh Uyển hờn dỗi từ chối, "A, sao ngài lại cắn thần thiếp?"
"Ai bảo hoàng hậu của trẫm không ngoan, lần sau nếu hoàng hậu vẫn không chịu trả lời, trẫm vẫn sẽ cắn nàng đấy."
"Đáng ghét! Ngài làm thần thiếp đau."
"Vậy sao? Để trẫm thổi cho hoàng hậu."
"Không cần, hết đau rồi."
Triệu Thanh Uyển vội giơ tay che môi mình lại.
Ai ngờ Tiêu Sát đã hôn lên.
Triệu Thanh Uyển vội đem che lại môi tay thả xuống dưới.
Ai ngờ, Tiêu Sát lập tức hôn lên đi.
"Hoàng hậu, trẫm phát hiện tuy nàng đang mang thai nhưng vẫn có khát vọng với trẫm có phải không?"
"Đáng ghét, người ta làm gì có chứ!"
"Nàng có, mỗi lần hôn nàng trẫm đều có thể cảm nhận được. Trẫm cũng rất muốn, có điều trẫm tình nguyện chờ thêm ba tháng, chờ nàng ở cữ xong, trẫm nhất định sẽ bồi thường cho nàng, nàng cũng phải bồi thường cho trẫm có được không?"
"Đang ban ngày ban mặt hoàng thượng lại nói việc này với thần thiếp, ngài không biết xấu hổ à?" Triệu Thanh Uyển đỏ mặt.
"Chúng ta là phu thê, muốn nói gì thì nói cái đấy, cần gì kiêng kị nhiều thế chứ? Từ lúc nàng mang thai đến giờ số lần trẫm và nàng hoan ái chỉ đếm trên đầu ngón tay, trẫm nhịn vất vả lắm đấy hoàng hậu có biết không?"
"Nếu hoàng thượng thấy vất vả thì đi tìm Lan phi đi? Không phải bọn họ đều đang chờ ngài sao?"
"Nếu trẫm thật sự đi tìm họ, chẳng phải hoàng hậu sẽ lén ở Phượng Nghi Điện khóc nhè à? Sao trẫm nỡ để nàng lén khóc nhè chứ?"
"Hoàng thượng nói hay lắm, vậy... Thôi được, thần thiếp không nói nữa."
Thật ra Triệu Thanh Uyển muốn nói trước đây không phải ngài cũng làm Lan phi mang thai sao?
Tuy Lan phi đã sinh non nhưng bọn họ cũng từng vui vẻ hoan ái, cũng từng có chung một đứa con, hơn nữa còn xảy ra trong lúc thê tử như nàng đang mang thai.
Chỉ cần nghĩ đến việc này Triệu Thanh Uyển lại thấy khó chịu.
"Hoàng hậu muốn nói gì, sao mới nói một nửa đã thôi?"
"Không có gì, thần thiếp quên rồi."
"Lại gạt trẫm. Mà thôi, nàng không muốn nói cũng không sao. Mấy hôm nữa là trừ tịch, đến khi đó cuối cùng trẫm cũng có thể ở bên nàng mấy ngày."
"Hoàng thượng, đêm giao thừa hậu cung có phải tổ chức tiệc hay không?"
"Nàng muốn tổ chức à?"
"Thần thiếp không biết, năm trước thần thiếp không tham giai, không biết phải làm thế nào."
"Từ lúc trẫm đăng cơ đến nay chưa từng tổ chức tiệc trừ tịch. Năm nàng tiến cung trẫm rất muốn tổ chức, nhưng lại lo nàng không chịu tham gia, làm trẫm mật mặt nên cuối cùng cũng không tổ chức."
"À."
Nhắc đến quá khứ không vui của hai người, cả hai đều thấy xấu hổ.
Tiêu Sát khẽ cười: "Hay là năm nay tổ chức tiệc ở đài ngắm trăng đi, cứ để Dĩnh phi và Tưởng quý nhân cùng xử lý, bảo lan phi và Tuệ quý nhân hỗ trợ. Còn về nàng, chỉ cần chờ đến lúc bắt đầu tiệc đi ăn với trẫm là được. Ăn xong, trẫm lại cùng hoàng hậu về Phượng Nghi Điện nghỉ ngơi, thế nào hả?"
"Ăn tết đúng là cần náo nhiệt một chút, đến lúc đó chắc An Ninh cũng sẽ rất vui. Có điều thần thiếp hơi lo, không biết khi đó liệu có xảy ra sự cố gì không."
"Yên tâm, trẫm sẽ tăng cường thị vệ. Đêm ấy trẫm sẽ cùng Hoắc Liên Liên đi cùng nàng, nàng đi đâu, trẫm và Hoắc Liên Liên theo đến đó, nửa bước cũng không rời khỏi nàng."
"Tạ hoàng thượng, vậy sáng mai thần thiếp sẽ nói với họ việc này, bảo họ bắt đầu chuẩn bị."
Triệu Thanh Uyển đồng ý tổ chức tiệc trừ tịch.
Tuy nàng vẫn còn hơi lo nhưng từ khi nàng tiến cung, hậu cung cũng chưa từng thái bình, dù là tết hay lễ cũng không có bầu không khí vui mừng.
An Ninh chào đời bẩm sinh đã yếu ớt, cũng không làm tiệc đầy tháng.
Năm nay tạo không khí ăn tết cho hậu cung, để các phi tần có cơ hội ăn bữa cơm tất niên với Tiêu Sát, nói không chừng mọi người cũng đỡ buồn bực.
Nếu không, bữa cơm tất niên Tiêu Sát chỉ ở Phượng Nghi Điện ăn với nàng, những nữ nhân kia không phải sẽ ăn thịt nàng sao?
Như vậy nàng càng thấy bất an.
Chỉ bằng mọi người cùng vui, bịt miệng bọn họ.
Hôm sau trừ Thẩm quý nhân, khi tất cả phi tần đến Phượng Nghi Điện thỉnh an, Triệu Thanh Uyển tuyên bố việc này với họ.
Mọi người vừa nghe tin này đều tươi cười.
"Lan phi, Tuệ quý nhân, trong thời gian quản lý hậu cung hai muội thể hiện rất tốt, vậy nên tiệc trừ tịch năm nay hoàng thượng chọn hai muội hỗ trợ Dĩnh phi và Tưởng quý nhân. Mong hai muội cố gắng phối hợp với họ, tổ chức tiệc trừ tịch năm nay thật tốt, không phụ lòng chờ mong của hoàng thượng và mọi người."
"Hoàng hậu nương nương yên tâm, thần thiếp chắc chắn sẽ xử lý thật tốt." Lan phi được khen, còn được trọng dụng, nàng ta đắc ý trả lời.
"Được rồi, thế thì bổn cung yên tâm, những ngày tới làm phiền các vị muội muội. Lương phi, trước khi đến tết, hoàng thượng nói sẽ truyền muội đế hầu hạ mài mực, vậy nên muội chỉ cần ở Tuyên Thất Điện hầu hạ hoàng thượng thật tốt là được."
"Vâng, thần thiếp tuân lệnh."
Những người được trọng dụng đều rất vui, Phương tần và Lữ tài nhân không được trọng dụng có vẻ mất mát.
Chỉ có Ngọc thải nữ là ngoại lệ.
Thời điểm quan sát họ, Triệu Thanh Uyển phát hiện từ đầu đến cuối Ngọc thải nữ chỉ khẽ cười, cảm xúc trên gương mặt không mấy thay đổi.
Ngọc thải nữ bình tĩnh như vậy thật sự khiến nàng cảm thấy không yên tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT