Đêm đó Hoắc Liên Liên không đi đâu cả.

Nàng ngồi trên ghế gỗ dựa vào mép giường của Yến Tử Huân trông trừng hắn.

Triệu Thanh Uyển đợi mãi vẫn không thấy Hoắc Liên Liên về Phượng Nghi Điện, lo lắng không thôi.

Nàng vừa lo cho nàng ấy ở bên ngoài gặp chuyện gì, cũng lo cho Yến Tử Huân, nhưng nàng không dám đi mở lời nhờ Tiêu Sát phái người ra ngoài cung tìm kiếm Hoắc Liên Liên.

Một đêm trằn trọc khó ngủ.

Tờ mờ sáng hôm sau, Yến Tử Huân mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Hoắc Liên Liên tựa vào mép giường ngủ quên, trong lòng vừa rung động vừa băn khoăn.

Lo nàng cứ như thế sẽ cảm lạnh, hắn nhẹ giọng kêu: "Hoắc cô nương, Hoắc cô nương!"

Hoắc Liên Liên xoa xoa hai mắt, vui mừng hỏi: "Yến Tử Huân, huynh tỉnh rồi rồi, đỡ hơn chút nào chưa?"

"Ha ha, đã đỡ hơn rồi, đa tạ Hoắc cô nương, hôm qua làm phiền cô nương quá."

"Không sao, đỡ hơn thì tốt, ta đi nấu thuốc cho huynh ngay!"

"Không cần đâu Hoắc cô nương, tự ta làm là được."

"Trời ạ, huynh còn yếu lắm, cứ nằm đó đi. Nấu thuốc là nghề của ta, lát nữa nấu thuốc cho huynh xong ta cũng phải hồi cung rồi, nếu về muộn, ta lo nương nương sẽ sốt ruột."

"À, vậy... Vậy làm phiền cô nương."

Hoắc Liên Liên chạy đi nấu thuốc và nấu cháo cho Yến Tử Huân.

Thấy hắn ăn cháo, uống thuốc xong, nàng định trở về.

Trước khi đi, nàng dặn: "Yến Tử Huân, ta đi đây, bây giờ còn sớm, huynh ngủ thêm một lúc nữa đi, lát nữa nếu bụng đói thì cứ hâm cháo lại ăn là được. Còn đống dược liệu kia phải nấu thế nào ta đã viết trên phương thuốc, ngày mai huynh cứ nấu theo là được. Tuyệt đối không được qua loa có lệ, có nghe thấy không? Ta sẽ cố đầu tháng sau tới thăm huynh, hy vọng đến khi đó huynh đã hoàn toàn khỏi bệnh."

"Hoắc cô nương, Tử Huân không biết nói gì, ân tình của cô nương sau này Tử Huân nhất định sẽ báo đáp."

"Ân tình gì chứ? Ta là đại phu, trị bệnh cứu người là việc nhỏ, ngươi đừng thấy nặng nề, ta không có hy vọng gì cả. Được rồi, ta đi đây, huynh nhớ tự lo cho mình đấy. Đừng quên, chỉ khi huynh thuận lợi bước vào kỳ thi đình mới có thể quan minh chính đại gặp nương nương ở trong cung."

"Ta nhớ rồi, đa tạ cô nương."

Sau khi dặn dò Yến Tử Huân, Hoắc Liên Liên về cung.

Về đến Phượng Nghi Điện, phi tần tới thỉnh an đã giải tán.

Triệu Thanh Uyển vẫn đang thấp thỏm chờ ở cửa chủ điện, không ngừng nhìn ra cửa Phượng Nghi Điện, thấy Hoắc Liên Liên cuối cùng cũng về, nàng mới thở phào nhẹ nhõm."

"Nương nương!"

"Liên Liên, ngươi về rồi! Cả đêm qua ngươi không về làm ta lo muốn chết!"

"Xin lỗi nương nương, để người lo lắng, Liên Liên dìu người vào trong rồi nói."

"Được."

Hai người vào tẩm điện nói chuyện, bảo Vân Tụ ở ngoài giữ cửa.

"Liên Liên, có phải Tử Huân bị sao không?"

"Nương nương đừng sốt ruột, Yến Tử Huân không sao, hắn chỉ bị phong hàn, bị bệnh mấy ngày mà không chịu mời đại phu tới xem, vậy nên hôm qua Liên Liên ở lại chăm sóc hắn, hắn uống hai chén thuốc, sáng nay đã đỡ hơn rồi."

"À, thế thì tốt. Huynh ấy mới đến kinh thành, chắc chắn vẫn chưa quen với mùa đông lạnh giá ở đây, bên cạnh lại không có ai chăm sóc, đúng là phải chịu khổ rồi..."

Hai mắt Triệu Thanh Uyển ươn ướt.

Nếu không phải tại nàng, hắn nào cần một mình đến kinh thành ngàn dặm xa xôi này chứ.

Mà nàng và hắn đã gần trong gang tấc nhưng lại không thể gặp nhau.

Hắn đương nhiên vừa lo lắng vừa sốt ruột.

"Nương nương đang mang thai, không thể quá ưu sầu, nếu không đều không tốt cho chính người và đứa bé. Yến Tử Huân bây giờ... Đúng là không ổn. Có điều hắn đang nỗ lực vì mục tiêu của mình, Liên Liên tin hắn có thể nhanh chóng vực dậy, nương nương cũng nên tin tưởng hắn có đúng không?"

"Ừ, ngươi nói đúng. Ta nên tin huynh ấy có thể vực dậy, huynh ấy sẽ không mãi như thế." Triệu Thanh Uyển đưa tay lau khóe mắt.

Thật ra nói ra câu này chính nàng cũng không có niềm tin.

Yến Tử Huân thâm tình với nàng như vậy, nàng đã gả cho người ta, sinh nữ nhi cho người ta, hắn vẫn vì nàng mà tham gia khoa khảo, đi con đường làm quan mà trước đây hắn không muốn đi nhất, chỉ vì một ngày có thể được gặp nàng.

Cho dù tương lai hắn có thể làm quan thì con đường hắn phải đi nào bằng phẳng dễ dàng chứ?

Trong lúc hai người ở Phượng Nghi nói chuyện về Yến Tử Huân, ám vệ cũng đã đến Tuyên Thất Điện.

"Ti chức tham kiến Hoàng Thượng!"

"Nói đi!"

Nghe tiếng của ám vệ, Tiêu Sát vẫn cúi đầu xem tấu chương, lạnh lùng nói.

"Hồi hoàng thượng, hôm qua Hoắc nữ y đi gặp Yến Tử Huân không giúp hoàng hậu mang gì cho hắn cả, chỉ truyền lời một câu, nương nương nói gần đây nàng ấy vẫn sống tốt."

"Vậy sao?"

"Có điều Yến Tử Huân không tin, bị hắn truy hỏi, Hoắc nữ y nói gần đây thật ra nương nương không vui lắm."

"Nói tiếp!"

Nghe ám vệ nói gần đây Triệu Thanh Uyển không vui, Tiêu Sát híp mắt.

Nàng không vui chắc là vì nhớ Yến Tử Huân đúng không?

Mới nghĩ đến đây thôi, Tiêu Sát đã ghen tị.

"Vâng. Sau đó Yến Tử Huân muốn Hoắc nữ y giúp mình gặp nương nương, có điều đã bị Hoắc nữ y phản bác."

"Hừ, xem ra Hoắc Liên Liên kia vẫn biết nặng nhẹ, nếu nàng ta dám sắp xếp cho họ gặp nhau, trẫm không quan tâm nàng ta có phải nữ thần y Giang Nam không, nhất định sẽ lập tức lấy đầu nàng ta."

"Còn nữa hoàng thượng, mấy ngày nay Yến Tử Huân bị bệnh, hôm qua Hoắc nữ y nấu cháu nấu thuốc cho hắn, ở chung phòng với hắn một đêm không đi, mãi đến sáng nay mới hồi cung."

"Ngươi nó bọn họ trai đơn gái chiếc ở bên nhau cả đêm?"

Nghe nội dung sau ám vệ bẩm báo, Tiêu Sát nhếch mép cười, tâm trạng cũng tốt hơn.

"Đúng vậy."

"Được rồi. Nhiệm vụ sau này của ngươi không chỉ giám sát động tĩnh của Yến Tử Huân và Hoắc Liên Liên, mà còn phụ trách âm thầm bảo vệ Yến Tử Huân, tuyệt đối không thể để hắn bệnh chết hay bị người ta gi.ết chết. Nếu hắn chết, trẫm sẽ hỏi tội ngươi."

"Vâng, ti chức tuân lệnh."

"Được rồi, ngươi lui xuống đi."

Nhiều lần ám vệ tới bẩm báo tình hình của Yến Tử Huân, chỉ có lần này làm tâm trạng Tiêu Sát tốt lên.

Hắn ghen ghét Yến Tử Huân có thể chiếm được trái tim của Triệu Thanh Uyển nhiều năm như vậy.

Có điều hắn không định trực tiếp gi.ết chết tên đó.

Nếu Yến Tử Huân chết trẻ, vậy hắn trong lòng Triệu Thanh Uyển sẽ mãi mãi là hình ảnh thiếu niên trong sáng tốt đẹp nhất. Triệu Thanh Uyển chắc chắn sẽ hoài niệm hắn cả đời, hoài niệm quá khứ của họ.

Mà một người sống như Tiêu Sát hắn sao có thể thắng được một người chết?

Chỉ khi để Yến Tử Huân sống, còn phải sống thật tốt, kiếp này hắn mới có cơ hội thắng được Yến Tử Huân, thay thế được Yến Tử Huân!

Chương 164: Giải thích

Ám vệ đi rồi, thấy tâm trạng chủ tử đã tốt hơn, Tiểu Mục Tử hỏi: "Hoàng thượng, hôm nay có cần mời Thẩm quý nhân tới hầu hạ nghiên mực không?"

"Mời đi, cũng cho ngươi rảnh rỗi hơn không phải sao?"

"Hoàng thượng nói vậy nô tài sẽ tổn thọ mất, nô tài chưa bao giờ cảm thấy hầu hạ hoàng thượng vất vả."

"Được rồi, không cần căng thẳng như thế, lòng trung thành của ngươi trẫm biết. Đi gọi Thẩm quý nhân tới đây đi, hôm nay cho ngươi nghỉ ngơi nửa ngày."

"Vâng, tạ hoàng thượng, vậy nô tài lập tức đến Thường Ninh Điện mời Thẩm quý nhân."

Nghe nói bản thân có thể nghỉ ngơi nửa ngày, Tiểu Mục Tử vô cùng hào hứng.

Quả nhiên chỉ khi tâm trạng chủ tử tốt gã mới có thể làm việc nhẹ nhàng.

Mà tâm trạng chủ tử không tốt hình như đều do hoàng hậu.

Trên đường đến Thường Ninh Điện, Tiểu Mục Tử cảm thấy bản thân đoán đúng thánh ý.

Làm việc cho hoàng thượng nếu không hiểu thánh ý, chắc chắn sẽ phải thấp thỏm bất an.

Tiêu Sát hôm nay tuy không bực bội nhưng vẫn như ngày thường để Thẩm quý nhân hầu hạ nghiên mực đến giờ Thân mới bảo nàng ấy về.

Thẩm quý nhân đi được một lúc, hắn gọi Tiểu Mục Tử theo mình đến Phượng Nghi Điện.

Tới Phượng Nghi Điện, hắn vẫn không cho hạ nhân thông báo mà qua đông thiên điện thăm An Ninh trước rồi đến chủ điện.

Đến trước cửa chủ điện, hắn ra hiệu cho hai cung nữ canh cửa, không cho các nàng lên tiếng.

Lúc này Triệu Thanh Uyển đang tập trung vẽ tranh giống như mọi việc xảy ra bên ngoài đều không liên quan đến nàng, nàng cũng không muốn quan tâm để ý, trong mắt chỉ có bức tranh dưới ngòi bút của mình.

Nàng như vậy khiến trái tim Tiêu Sát đập thình thịch.

Không, những lúc khác nàng cũng có thể khiến trái tim hắn đập loạn nhịp.

Hệt như thời niên thiếu khi gặp nàng vậy.

Tiêu Sát cố gắng đi nhẹ bước, đồng thời phất tay với Vân Tụ, ra hiệu bảo nàng lui xuống.

Vân Tụ hiểu ý, thầm mừng thay chủ tử, lặng lẽ lui ra ngoài giữ cửa.

Trong tẩm điện chỉ còn hai người họ.

Tiêu Sát nhẹ nhàng vòng ra sau Triệu Thanh Uyển, xem bức tranh nàng đang vẽ, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

"A!"

Triệu Thanh Uyển giật mình, sơ ý vẽ bậy lên giấy vẽ.

Nàng muốn quay đầu nhìn.

Có điều Tiêu Sát đã thân mật kề đầu lên vai nàng, không cho nàng cơ hội quay đầu.

"Hoàng hậu..." Hắn nỉ non gọi.

Thật không biết hôm nay nam nhân này lại bị sao nữa?

Triệu Thanh Uyển hờn dỗi: "Sao hoàng thượng tới mà không có tiếng động gì vậy? Làm thần thiếp giật mình, tranh cũng vẽ sai rồi!"

"Hoàng hậu là tài nữ vẽ tranh, lỡ sai cũng có thể phóng lao thì đâm theo lao, vẽ ra một bức tranh hoàn mỹ không phải sao?"

"Hoàng thượng quá đề cao thần thiếp rồi, thần thiếp không có bản lĩnh phóng lao thì đâm theo lao, cũng không thể vẽ ra bức tranh hoàn mỹ."

"Không, nàng có, trẫm tin nàng."

Nghe Tiêu Sát khẳng định như thế, Triệu Thanh Uyển bật cười thành tiếng, thuận miệng hỏi: "Hoàng thượng tin tưởng thần thiếp vậy à?"

"Chẳng lẽ trẫm không nên tin hoàng hậu của mình sao?" Tiêu Sát hỏi một câu hai nghĩa.

Tuy Triệu Thanh Uyển không hiểu hết ý của Tiêu Sát, có điều nghe câu hỏi của hắn, trái tim nàng vẫn xúc động, dịu dàng đáp: "So với nên, thần thiếp thích hoàng thượng sẵn lòng tin thần thiếp."

"Sẵn lòng?"

"Vâng."

"Được rồi, nếu hoàng hậu đã nói thế, trẫm sao có thể khiến hoàng hậu thất vọng chứ? Trẫm sẵn lòng, trẫm đương nhiên sẵn lòng tin tưởng hoàng hậu của mình."

Tiêu Sát vẫn cứ ôm Triệu Thanh Uyển từ phía sau, đầu nghịch ngợm cọ vào cổ nàng.

Triệu Thanh Uyển xấu hổ, chỉ đành nói sang chuyện khác: "Cảm ơn hoàng thượng đã tin tưởng thần thiếp. Hoàng thượng, bức tranh này thần thiếp còn chưa vẽ xong!"

"Vậy nàng vẽ tiếp đi, trẫm xem nàng vẽ."

"Ngài ôm thần thiếp như vậy bảo thần thiếp vẽ thế nào đây?"

"Trẫm chỉ ôm nàng, che chở bụng của nàng thôi, đâu có trói tay nàng, sao nàng lại không vẽ được chứ? Trẫm tin hoàng hậu có thể vẽ, hoàng hậu vẽ đi, trẫm bảo đảm không làm phiền nàng, chỉ lặng lẽ đứng sau xem thôi."

"Đáng ghét! Thôi được, để thần thiếp thử xem."

Thấy nam nhân này vẫn ôm nàng không chịu buông tay, Triệu Thanh Uyển chỉ có thể mặc hắn tùy thích, tiếp tục vẽ.

Nét bút sai khi nãy thật ra không khó sửa, Tiêu Sát nhìn nét bút kỳ diệu của nàng, khen ngợi: "Xem đi, trẫm nói mà, hoàng hậu chắc chắn có thể phóng lao thì đâm theo lao, vẫn có thể vẽ ra một bức tranh hoàn hảo."

"Thần thiếp đa tạ hoàng thượng tán thưởng, bản lĩnh này của thần thiếp không phải nhờ hoàng thượng buộc phải xuất hiện sao?"

"Bản lĩnh bị buộc xuất hiện thì cũng là bản lĩnh, hoàng hậu nên cảm tạ trẫm mới đúng."

"Được rồi, thần thiếp cảm tạ ngài, được chưa?" Triệu Thanh Uyển quay đầu, trừng mắt nhìn Tiêu Sát.

Chóp mũi hai người lập tức đụng nhau, môi cũng gần nhau hơn.

Triệu Thanh Uyển thẹn thùng xoay mặt đi.

Có điều đã chậm một bước.

Tiêu Sát đã hôn lên đôi môi nàng, không muốn buông ra.

Triệu Thanh Uyển nhắm mắt lại, mặc cho hắn chiếm lấy.

Cho đến khi hơi thở của cả hai trở nên dồn dập, nàng mới cố hết sức tránh đi, cúi đầu nói: "Hoàng thượng, thần thiếp sắp thở không nổi rồi."

"Được rồi, nể tình hoàng hậu đang mang thai đứa con của chúng ta trong bụng, hôm nay trẫm tha cho nàng. Trẫm thật sự hy vọng nó có thể sớm chào đời. Nó còn không chịu ra đi, trẫm muốn làm gì với hoàng hậu đều không thuận tiện."

Tiêu Sát vẫn kề sát mặt Triệu Thanh Uyển.

"Đáng ghét, người ta còn chưa đủ tháng, ngài đã muốn nó sớm chào đời, có ai làm phụ thân như ngài chứ? Ngài muốn làm gì đó thì có thể đi tìm phi tần khác mà, thần thiếp chắc chắn không ngăn cản."

"Gì mà đi tìm phi tần khác, mấy câu này trẫm không cho phép hoàng hậu nói nữa! Trẫm không muốn tìm ai cả, trẫm chỉ muốn tìm hoàng hậu của trẫm!"

"Hoàng thượng chỉ biết dỗ dành thần thiếp, thần thiếp thấy mấy ngày nay hoàng thượng với Thẩm quý nhân cầm sắt hòa minh, trên dưới hậu cung có ai mà không biết chứ?"

"Ha ha, sao hả, hoàng hậu lại ghen với Thẩm quý nhân à? Xem ra trẫm gọi nàng ấy đến Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực là đúng rồi!"

"Hoàng thượng muốn truyền ai là quyền của hoàng thượng. Thần thiếp không muốn ngày nào cũng ghen với họ để bản thân mệt như vậy."

"Ha ha, nhìn cái miệng nhỏ của hoàng hậu trẫm đi, xem ra là ghen thật rồi. Đồ ngốc, nàng yên tâm, trẫm chỉ gọi nàng ấy đến nghiên mực thôi. Trẫm và nàng ấy còn chưa nắm tay nhau, nàng phải tin trẫm."

"Vậy sao? Thế mấy hôm nay sao ngài lại thờ ơ với thần thiếp?"

Nghe Tiêu Sát giải thích, hai mắt Triệu Thanh Uyển ươn ướt, uất ức nghẹn ngào hỏi hắn.

Nam nhân này tâm trạng bất ổn, hại nàng hơn một tháng qua không vui, mỗi ngày đối diện với những phi tần đến thỉnh an, nàng còn phải miễn cưỡng tươi cười với họ, làm bộ rộng lượng dặn dò Thẩm quý nhân bầu bạn với hắn, chăm sóc hắn thật tốt.

Có ông trời biết nàng tự thấy mình dối trá cỡ nào, cuộc đời đáng buồn cười ra sao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play