Mọi người rời khỏi Uyên Loan Điện.

Lương phi đi cùng Lan phi, cười nói: "Lan phi tỷ tỷ, không ngờ tỷ ra tay tàn nhẫn như vậy."

"Lương phi muội muội có ý gì? Bổn cung ra tay tàn nhẫn?"

"Ha ha, Lan phi tỷ tỷ đã biết còn cố hỏi?"

"Bổn cung biết còn cố hỏi? Không lẽ muội cho rằng cái chết của Tào tiệp dư có liên quan đến bổn cung? Bổn cung nói cho muội biết, việc này không liên quan gì đến bổn cung hết. Đều tại chính nàng ta bạc mệnh, không hưởng được phúc hoàng hậu cho."

"Ha ha, vậy sao? Lan phi tỷ tỷ nói thế nào thì là thế ấy, dù sao nàng ta cũng chết rồi, thái y đã có kết luận, tỷ tỷ không cần lo lắng."

"Muội... Hừ, bổn cung lười giải thích với muội, tin hay không thì tùy."

Thấy Lương phi khẳng định cái chết của Thục phi do mình làm, Lan phi tức giận phất tay áo bỏ đi.

Nhìn nàng ta thẹn quá thành giận, Lương phi cười lạnh.

Tố Yên hạ giọng: "Chủ tử, Lan phi đúng là quá tàn nhẫn, sau này chủ tử phải đề phòng nàng ta một chút, lỡ ngày nào đó..."

"Yên tâm, bổn cung tuy hay qua lại với nàng ta nhưng vẫn luôn đề phòng, sao có thể để nàng ta dễ dàng hại bổn cung được?"

"Vâng, thế nô tỳ cũng yên tâm."

Tang lễ của Tào thục phi do Triệu Thanh Uyển, Dĩnh phi và Phương tần phối hợp với Nội vụ Phủ xử lý.

Người của Tào gia mất đi ái nữ tuy vô cùng bi thương, có điều Tiêu Sát đã bồi thường thỏa đáng cho cha mẹ Thục phi, Tào gia không hề bất mãn với đế hậu.

Có điều vì Diên Thảo lén báo với Tào gia Tào thục phi đột nhiên ngất xỉu bệnh nặng là do Lan phi hãm hại, cố tình hủy hoại sổ sách khiến nàng mất đi quyền quản lý hậu cung, gây ra tích tụ quá nhiều tâm sự, từ đây phụ thân của Tào thục phi bắt đầu đối đầu với phụ thân của Lan phi, ở trên triều năm lần bảy lượt làm trái ý quanh viên vây cánh của ông ta.

Thấy có người đối nghịch với Trâu tả tướng, Tiêu Sát mừng thầm, mỗi lần đều đợi bọn họ tranh luận đến lúc gay gắn mới lên tiếng ngăn cản.

Triệu Thanh Uyển cảm thấy áy náy với Tào thục phi, vừa đích thân xử lý tang sự vừa quản lý hậu cung, còn phải chăm sóc An Ninh, lo liệu tang lễ xong, nàng như chẳng còn sức lực, không muốn ăn uống.

Vân Tụ sợ nàng sẽ như Tào thục phi, vội gọi Hoắc Liên Liên tới bắt mạch cho nàng.

Hoắc Liên Liên nghiêm túc bắt mạch cho Triệu Thanh Uyển một lúc lâu.

Vân Tụ đứng cạnh thấp thỏm bất an, thúc giục hỏi: "Liên Liên, sao lại lâu như vậy, nương nương sao rồi? Có vấn đề gì không?"

"Đương nhiên là không có vấn đề." Hoắc Liên Liên hờn dỗi trừng mắt nhìn Vân Tụ, sau đó rút tay về, vui vẻ nói với Triệu Thanh Uyển, "Nương nương, Liên Liên bắt ra hỉ mạch cho người, người có hỉ rồi!"

"Thật sao? Nương nương có hỉ ư?"

"Liên Liên, ngươi nói thật không? Ngươi chắc chắn chứ?" Triệu Thanh Uyển vui mừng hỏi.

"Liên Liên bắt mạch chưa bao giờ sai, đương nhiên là thật. Có điều nương nương mới mang thai hơn một tháng, gần đây lại mệt nhọc, sức khỏe khá yếu. Khoảng thời gian tới phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới được."

"Thật sao? Ta thế mà lại có hỉ?"

Nghe Hoắc Liên Liên khẳng định, Triệu Thanh Uyển kích động xoa bụng.

Nếu nói An Ninh là nàng hoài thai ngoài ý muốn thì đứa bé này là nàng chủ động chấp nhận số mệnh mà có.

Là kết tinh của nàng và Tiêu Sát.

Nghĩ vậy, Triệu Thanh Uyển không khỏi đỏ mặt, nhưng trong lòng lại vô vàn cảm xúc.

Nàng không biết bản thân bây giờ vui mừng hay chua xót nhiều hơn.

"Nương nương, Liên Liên cảm thấy việc người mang thai tạm thời đừng công khai với những phi tần kia."

"Việc này là đương nhiên, ngươi không nhắc ta cũng nghĩ như vậy. Vân Tụ, việc này chỉ có ngươi biết, ta biết, Liên Liên biết, còn có hoàng thượng và Thuần thái phi, hôm nay ta sẽ đích thân báo với họ. Những người khác bao gồm cả Tiểu Toàn Tử tạm thời đều không thể nói, có nghe rõ chưa?"

"Nương nương yên tâm, nô tỳ chắc chắn sẽ không tiết lộ việc nương nương có thai cho bất cứ ai."

"Được rồi. Còn những phi tần kia, mỗi ngày họ đến thỉnh an, ngươi cũng đừng tỏ ra căng thẳng, có nghe thấy chưa?"

"Vâng, ở trước mặt nọ nô tỳ vẫn sẽ hầu hạ nương nương như bình thường."

"Được, vậy ta yên tâm rồi, chỉ mong đứa bé này may mắn hơn An Ninh, đừng trải qua những việc xấu xa đó."

Vào thâm cung, Triệu Thanh Uyển mới biết muốn thuận lợi sinh ra một đứa bé khỏe mạnh là việc gian nan cỡ nào.

Bây giờ bụng chưa rõ, nàng có thể giấu tất cả phi tần hậu cung.

Nhưng sau khi bụng rõ rồi, gặp ai cũng phải đề phòng, chẳng biết đến lúc đó tình hình sẽ thế nào.

Nói không lo lắng sợ hãi là lừa mình dối người.

"Nương nương, An Ninh trúng độc là do Liên Liên sơ ý. Lần này Liên Liên chắc chắn sẽ cẩn thận chăm sóc người và đứa bé trong bụng, bảo đảm cả hai đều bình an."

"Liên Liên, việc của An Ninh sao có thể trách ngươi, đều tại kẻ muốn hại An Ninh quá âm hiểm gian trá. Tiếc là đến giờ không có chứng cứ, không biết kẻ độc ác kia rốt cuộc là ai, mà phi tần hậu cung lại nhiều như vậy, đúng là khiến người ta muốn phòng bị cũng không phòng bị kịp."

"Nương nương, theo nô tỳ thấy chúng ta phải đề phòng tất cả những phi tần kia."

"Ai cũng đề phòng thì mệt lắm." Triệu Thanh Uyển bất lực thở dài.

"Hết cách rồi, vì tiểu hoàng tử trong bụng nương nương, dù có mệt chúng ta cũng phải vực dậy tinh thần, đề phòng họ nhiều hơn."

"Ừ, mấy tháng tiếp theo vất vả cho ngươi và Liên Liên."

"Nương nương nói gì vậy, Liên Liên là nữ y của người mà. Nói một câu đi quá giới hạn, nương nương cũng là bằng hữu của Liên Liên. Vì bằng hữu không tiếc mạng sống là quy tắc làm người xưa nay của Liên Liên, chút vất vả này có tính là gì?"

"Đa tạ ngươi Liên Liên, ta cũng coi ngươi là bằng hữu, bằng hữu tốt cả đời."

"Ừ, bằng hữu tốt cả đời."

Nghe Triệu Thanh Uyển nói chân thành, Hoắc Liên Liên hân hoan, hai mắt sáng lên, cả hai nắm chặt tay nhau rất lâu vẫn chưa buông ra.

Vân Tụ đứng cạnh nhìn cũng vui lây, đương nhiên cũng hâm mộ Liên Liên có thể làm bằng hữu với chủ tử. Còn nàng chắc kiếp sau cũng sẽ có cơ hội đúng không?

Sau khi nói chuyện với hai người họ, Triệu Thanh Uyển đến tây thiên điện báo tin vui này với Thuần thái phi.

Thuần thái phi nghe xong, cười nói: "Chúc mừng hoàng hậu, lần nào ta có thể thấy niềm vui làm mẹ của hoàng hậu rồi."

"Thuần thái phi lúc nào cũng nói đúng những điều trong lòng Thanh Uyển, Thanh Uyển đúng là không thể rời xa người."

"Đứa nhỏ ngốc, ta là người từng trải, còn tận mắt thấy hoàng hậu ngày xưa mang thai An Ninh thế nào. Tâm trạng của hoàng hậu ta có thể không hiểu sao? Lần này sở dĩ hoàng hậu vui mừng như vậy là vì đứa bé lần này do cầm sắt hòa minh với hoàng thượng đúng không?"

"Vâng." Triệu Thanh Uyển xấu hổ đỏ mặt, gật đầu đáp, nhưng ngay sau đó sắc mặt nàng lại trở nên nặng nề, "Có điều Thanh Uyển càng lo, không biết con đường tương lai sẽ nguy hiểm thế nào."

"Thâm cung vốn là nơi nguy hiểm, huống chi ngươi là hoàng hậu được đế vương sủng ái. Nhưng mà hoàng hậu không cần quá lo, cứ giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền thôi. Hơn nữa ngươi còn có hoàng thượng làm hậu thuẫn. Sau này có vài việc nếu hoàng hậu thấy mình không ứng phó được thì cứ nói với hoàng thượng, đừng chịu đựng một mình."

"Vâng, Thanh Uyển hiểu, đa tạ Thuần thái phi nhắc nhở Thanh Uyển."

"Hoàng hậu khách sáo, xem ra ta phải tiếp tục làm thêm quần áo với giày mới được, ha ha..."

Thuần thái phi bật cười, tâm trạng của Triệu Thanh Uyển cũng tốt lên rất nhiều.

Chương 128: Tắm gội

Tối đó, Triệu Thanh Uyển mời Tiêu Sát về Phượng Nghi Điện cùng ăn.

Hai người ăn xong, Tiêu Sát và nàng nói chuyện một lúc, đang định đứng dậy về Tuyên Thất Điện xử lý chính vụ, Triệu Thanh Uyển ra hiệu cho Vân Tụ, Vân Tụ lập tức ra ngoài giữ cửa cho họ.

"Hoàng thượng, thần thiếp có việc muốn nói với ngài."

"Hửm? Trông hoàng hậu thần bí như vậy, còn đuổi cả Vân Tụ ra ngoài, có chuyện gì quan trọng muốn nói với trẫm sao?"

"Là chuyện vui, hoàng thượng nghe xong đừng quá kích động hay tiết lộ ra ngoài đấy."

"Chuyện vui? Chẳng lẽ hoàng hậu... Có rồi?"

Vừa nghe là chuyện vui, Tiêu Sát lập tức theo bản năng nhìn bụng Triệu Thanh Uyển.

"Vâng." Triệu Thanh Uyển thẹn thùng gật đầu.

"Thật sao hoàng hậu? Nàng lại có rồi? Trẫm vui quá."

"Hoàng thượng vui vậy à?"

"Đồ ngốc, đương nhiên. Lần này nàng mang thai con của chúng ta, trẫm cuối cùng cũng có thể ở bên nàng, sao trẫm có thể không vui được? Sau này ngày này trẫm đều sẽ về Phượng Nghi Điện, không được từ chối."

"Hoàng thượng lại tùy hứng, việc này sao được?"

"Trẫm nói được là được. Ai dám có ý kiến, trẫm cấm túc kẻ đó!"

"Làm phi tần của ngài đúng là thảm, đụng một chút là bị phạt cấm túc."

"Không được nói chuyện thay những người đó, cũng không được nhắc đến họ, bây giờ trẫm chỉ muốn ôm hoàng hậu của trẫm. Hoàng hậu, có nàng ở bên trẫm, trẫm thật sự cảm thấy rất mỹ mãn."

Giây trước Tiêu Sát còn bá đạo, giây sau Tiêu Sát liền dịu dàng ôm Triệu Thanh Uyển vào lòng.

Hai người lặng lẽ ôm nhau một lát, cùng nhau cảm nhận sự xuất hiện của đứa bé mang đến niềm hạnh phúc lần nữa được làm cha làm mẹ.

"Được rồi hoàng thượng, ngài qua Tuyên Thất Điện đi."

"Không, đêm nay trẫm quyết định lười biếng, không qua Tuyên Thất Điện nữa, chỉ ở Phượng Nghi Điện với nàng."

"Thần thiếp mang thai còn tám chín tháng nữa, tương lai còn dài, sau này hoàng thượng có thời gian lại bầu bạn với thần thiếp cũng không muộn."

"Không được, sau này là sau này, đêm nay trẫm muốn ở bên hoàng hậu, hoàng hậu không được đuổi trẫm!"

"Thần thiếp nào dám đuổi hoàng thượng chứ?"

"Thế thì tốt. Lát nữa hoàng hậu tắm gội, không cần để những hạ nhân kia hầu hạ, trẫm muốn hầu hạ hoàng hậu tắm gội một lần có được không?" Tiêu Sát dùng ánh mắt ái muội hỏi.

Nghe hắn nói muốn hầu hạ mình tắm gội, Triệu Thanh Uyển đỏ mặt, quyết đoán từ chối: "Không được! Thần thiếp không quen để nam nhân hầu hạ."

"Nhưng trẫm không phải nam nhân nào khác, trẫm là phu quân của nàng, phu quân hầu hạ thê tử của mình đang mang thai tắm gội là lẽ thường tình. Hy vọng hoàng hậu cho trẫm cơ hội làm tốt nghĩa vụ của một phu quân."

"Ngài lại ba hoa, thần thiếp thật sự không quen để nam nhân giúp mình tắm gội..."

"Việc thói quen chỉ cần từ từ làm quen là được, ngoan!" Tiêu Sát hôn Triệu Thanh Uyển một cái, rồi cao giọng gọi, "Người đâu!"

"Hoàng thượng có gì căn dặn?"

"Hoàng hậu muốn tắm gội, sai người chuẩn bị nước đi."

"Vâng."

Vân Tụ nhận lệnh, lập tức cung hai cung nữ đi chuẩn bị nước tắm cho Triệu Thanh Uyển.

Triệu Thanh Uyển thấy thế, biết tối nay không trốn được, không tiếp tục phản kháng Tiêu Sát nữa.

Hai người lại ở trong điện tâm sự thêm một lúc.

Vân Tụ vào bẩm báo: "Hoàng thượng, nương nương, nước tắm chuẩn bị xong rồi."

"Được. Lát nữa hòng hậu tắm gội không cần các ngươi vào hầu hạ."

"Vâng."

"Hoàng hậu, đi thôi, trẫm hầu hạ nàng tắm rửa."

"Hoàng thượng đúng là đáng ghét."

Triệu Thanh Uyển đỏ mặt hờn dỗi, sau đó để mặc Tiêu Sát kéo mình đến phòng tắm.

Vào phòng tắm, thấy hơi nước sau bình phong bay bay, còn chưa tắm gội Triệu Thanh Uyển đã cảm thấy mặt đỏ tim đập thình thịch, nỗ lực lần cuối: "Hoàng thượng, hay là ngài ở ngoài này đi, nếu thần thiếp có gì cần thì sẽ gọi ngài được không?"

"Không được, bảo trẫm canh giữ bên ngoài thì sao có thể hầu hạ hoàng hậu tắm gội được? Được rồi hoàng hậu của trẫm, còn không mau đi tắm nước sẽ lạnh đấy. Hoàng hậu muốn con của chúng ta cảm lạnh cùng nàng à?"

Nỗ lực của Triệu Thanh Uyển không có hiệu quả.

Tiêu Sát vừa nói hết câu liền kéo nàng vào bên trong, sau đó nhẹ nhàng giúp nàng cởi từng lớp áo.

Triệu Thanh Uyển ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, xấu hổ đến độ dùng hai tay che mặt.

Tiêu Sát cố khống chế dụ.c vọng, dịu dàng bế mỹ nhân xinh đẹp động lòng người lên, nhẹ nhàng đặt vào bồn tắm được rải cánh hoa, trêu chọc: "Bây giờ hoàng hậu có thể mở mắt rồi."

"Hoàng thượng đúng là đáng ghét, thần thiếp đã nói không quen để nam nhân hầu hạ rồi..." Triệu Thanh Uyển thẹn thùng mở mắt.

Tiêu Sát ngồi bên thành bồn tắm, thấy nàng kiều diễm như vậy, không nhịn được mà cúi người hôn lên môi nàng một cái.

Vốn định chỉ hôn một chút sẽ lấy khăn tắm chà lưng giúp nàng.

Nhưng vừa cảm nhận sự mềm mại mê hồn, hắn lại không buông bỏ được.

Hai người một người ngồi trong bồn tắm, một người ngồi bên thành bồn tắm hôn nhau đắm đuối.

Nhưng chỉ thế này Tiêu Sát vẫn chưa thỏa mãn, hắn tự cởi đồ của mình, sau đó cũng nhảy vào bồn tắm.

"Hoàng thượng, sao ngài lại..."

Thấy Tiêu Sát cũng tr.ần truồng vào bồn tắm, Triệu Thanh Uyển vội đẩy hắn ra, chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó trốn đi.

"Hoàng hậu, nàng có biết mình lúc này động lòng người thế nào không, đều tại nàng dụ trẫm vào đây đấy."

"Hoàng thượng nói bậy, thần thiếp đâu có dụ ngài..."

"Trẫm mặc kệ, tóm lại là nàng dụ trẫm..."

Tiêu Sát lại muốn hôn lên cánh môi kiều diễm của Triệu Thanh Uyển.

Triệu Thanh Uyển vội đẩy hắn ra: "Hoàng thượng, thần thiếp còn đang mang thai, Liên Liên nói ba tháng đầu phải cố gắng tránh việc đó..."

"Tin tức hoàng hậu mang thai quá đột ngột, trẫm vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cấm dục với nàng. Hôm nay coi như là lần cuối cùng có được không?"

"Không được! Liên Liên đã nói không được."

"Khi nãy rõ ràng nàng nói cố gắng tránh, sao chớp mắt lại biến thành không được hả, rõ ràng hoàng hậu có ý bóp méo lời dặn của nữ y, chơi xấu trẫm! Ngoan, yên tâm, trẫm nhất định sẽ dịu dàng, chắc chắn sẽ không làm con của chúng ta khó chịu có được không?"

"Không được, thật sự không được..."

"Chúng ta đang ở trong nước, nước dịu dàng như vậy, hoàng hậu không cần lo lắng thế đâu, ngoan..."

Bị Tiêu Sát dụ dỗ, Triệu Thanh Uyển dần thỏa hiệp, cùng hắn trải nghiệm một lần.

Trước nay chưa từng thử, đúng là ở trong nước vô cùng nhẹ nhàng.

Chương 129: Rút thăm

Tuy đã triền miên ở phòng tắm, nhưng về đến giường phượng trong tẩm điện, Tiêu Sát vẫn chàng chàng thiếp thiếp với Triệu Thanh Uyển một lúc lâu, có điều đến bước cuối cùng vẫn dừng lại.

Tiêu Sát ôm ái thê của mình vào giấc, với hắn, đây đã là niềm hạnh phúc lớn lao rồi.

Hôm sau dậy sớm, Tiêu Sát mới nhớ đến một việc, hắn bảo Triệu Thanh Uyển cứ ngủ thêm, còn mình vừa tự thay quần áo vừa dặn dò: "Hoàng hậu, Tào thục phi vừa qua đời, âm khí ở Uyên Loan Điện chắc là sẽ khá nặng. Lát nữa khi họ đế thỉnh an, nàng nói với Tuệ quý nhân và Thẩm quý nhân một tiếng, bảo họ một người chuyển đến Hợp Hoan Điện, một người nàng sắp xếp cho họ ở trong cung của một trong tam phi đi."

"Vâng, thần thiếp biết rồi, lát nữa thần thiếp sẽ nói với họ một tiếng."

"Vậy nàng ngủ thêm một lúc đi, đừng vất vả quá, những việc không quan trọng cứ giao cho Dĩnh phi và Phương tần xử lý là được. Hai người họ khá đáng tin, hoàng hậu cứ yên tâm."

"Hoàng thượng đừng lo lắng, thần thiếp sẽ kết hợp làm việc với nghỉ ngơi, không để con của chúng ta mệt."

"Thế thì tốt, trẫm đi trước, lát nữa trẫm sẽ về ăn sáng với nàng."

"Vâng, hoàng thượng đi thong thả."

Tiêu Sát hôn Triệu Thanh Uyển một cái rồi mới rời khỏi Phượng Nghi Điện.

Nhìn theo tấm lưng của hắn, Triệu Thanh Uyển khẽ cười, cảm thấy giờ phút này thật sự tĩnh lặng.

Nhưng nghĩ đến lát nữa các phi tần lại đến thỉnh an, cảm giác tươi đẹp này lập tức biến mất.

Nàng cũng xuống giường, bảo Vân Tụ trang điểm như bình thường cho mình.

Giờ Mão.

Các phi tần lần lượt tới.

"Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương, thỉnh an hoàng hậu nương nương."

"Các vị muội muội đứng lên đi. Hôm nay bổn cung có việc muốn thương lượng với Tuệ quý nhân và Thẩm quý nhân. Việc này bổn cung đoán hai vị muội muội đã nghĩ đến rồi, có điều hoàng thượng vẫn cẩn thận hơn. Sáng nay hoàng thượng mới dặn dò bổn cung, nói Tào thục phi vừa ra đi, e rằng Uyển Loan Điện âm khí khá nặng, tạm thời không nên có người ở, thế nên để hai vị muội muội dọn ra khỏi Uyên Loan Điện đến nơi khác. Ý của hoàng thượng là trong hai vị muội muội một người đến Hợp Hoan Điện ở cùng Ngọc thải nữ, một người ở cùng một trong tam phi. Không biết hai vị muội muội muốn được sắp xếp thế nào?"

Tuệ quý nhân và Thẩm quý nhân nhìn nhau, nhất thời không biết phải lựa chọn như thế nào.

Nghe nói sẽ có người chuyển đến Hợp Hoan Điện, Ngọc thải nữ cúi đầu che giấu tâm trạng không vui.

Bây giờ nàng ta đã quen ở một mình, lại thêm một người dọn vào sẽ phá hỏng sự yên tĩnh của Hợp Hoan Điện, hơn nữa hai người họ đều là quý nhân, vị phân cao hơn nàng ta hai bậc, sau này gặp họ nàng ta còn phải hành lễ.

Tóm lại không phải chuyện vui.

Lương phi, Dĩnh phi và Lan phi nghe xong cũng lặng lẽ nhìn nhau, ba bọn họ cũng đều không mong có người chuyển đến điện của mình.

"Tuệ quý nhân, Thẩm quý nhân, hai muội thấy thế nào?" Thấy hai người mãi không lên tiếng, Triệu Thanh Uyển thúc giục.

Lan phi cũng mất kiên nhẫn: "Đúng đấy hai vị muội muội, các muội muốn ở với ai, phải nghĩ cho kỹ đấy, một khi đã quyết định sau này không có cơ hội thay đổi đâu."

Tuệ quý nhân biết Lan phi đang uy hiếp các nàng nếu ai dám chủ động chuyển đến Y Lan Điện, nàng ta sẽ không để họ yên.

Tuệ quý nhân nhìn sang Thẩm quý nhân, thấy nàng ấy không có định mở lời trước, chỉ đành lên tiếng: "Hồi hoàng hậu nương nương, tần thiếp muốn chuyển đến Hợp Hoan Điện ở cùng Ngọc thải nữ."

"Được, vậy hôm nay muội chuyển đến Hợp Hoan Điện, sau này ở cùng Ngọc thải nữ đi. Một mình nàng ấy ở đó cũng cô đơn."

"Vâng."

"Thẩm quý nhân, còn muội? Trong số Dĩnh phi, Lan phi và Lương phi, muội muốn chuyển đến điện của ai?"

"Hồi hoàng hậu nương nương, tần thiếp không biết trong ba vị tỷ tỷ ai thích náo nhiệt, ai thích yên tĩnh. Tần thiếp sợ mình chuyển đến chỗ tỷ tỷ thích yên tĩnh sẽ quấy rầy tỷ ấy. Thế nên thần thiếp nghe nương nương làm chủ giúp tần thiếp là được."

Sở dĩ Thẩm quý nhân không lên tiếng trước là vì không muốn ở cùng Ngọc thải nữ.

Tuy bây giờ địa vị của nàng cao hơn nàng ta, nhưng nhớ đến cảnh đêm khuya bản thân hoang mang dọn ra khỏi Hợp Hoan Điện, nàng vẫn còn thấy sợ.

Bây giờ tuy trông Ngọc thải nữ có vẻ đã thay đổi, nhưng trong lòng nàng nữ nhân này vẫn là kẻ điên chuyện gì cũng làm được.

Nàng không muốn sống chung với kẻ điên lần nữa.

Nhưng tam phi, nàng cũng không muốn đắc tội ai, càng không dám dùng thân phận quý nhân nhỏ bé chủ động mở lời muốn sống với ai, kẻo lại mang tai tiếng.

Triệu Thanh Uyển hiểu được điều Thẩm quý nhân đang lo, sau mấy giây do dự, nàng cười nói: "Thế này đi, nếu Thẩm quý nhân không biết chọn, vậy để Dĩnh phi, Lan phi và Lương phi chọn đi. Vị phân của ba muội đều cao hơn Thẩm quý nhân, đáng lẽ phải để các muội chọn mới đúng. Khi nãy là bổn cung suy xét không chu toàn."

"Ha ha, hoàng hậu nương nương, bọn muội làm sao mà chọn đây?"

"Lan phi muội muội đừng gấp. Vân Tụ, ngươi đi lấy ba giấy bút đến đây."

"Vâng."

Vân Tụ lập tức đi lấy giấy bút tới.

Triệu Thanh Uyển viết chữ "Song" lên một tờ giấy, hai tờ còn lại viết chữ "Đơn", sau đó vò lại, thong dong nói với Dĩnh phi, Lan phi và Lương phi: "Ba muội rút thăm quyết định, vậy là công bằng nhất. Nếu ai rút được tờ giấy có chữ song thì Thẩm quý nhân chuyển đến ở cùng người đó."

"Được, rút thì rút!"

"Vẫn là hoàng hậu nương nương có ý kiến hay, thần thiếp cũng rút."

"Thần thiếp cũng rút."

Sau đó ba người lần lượt rút thăm.

Lan phi mở ra đầu tiên: "Ta rút được thăm có chữ đơn, xem ra không có duyên với Thẩm quý nhân rồi."

"Ta cũng rút được chữ đơn." Dĩnh phi cũng thở phào.

Tuy nàng không ghét Thẩm quý nhân nhưng sống một mình ở Chiêu Dương Điện thoải mái biết bao, hơn nữa hoàng thượng tới cũng có thể tận hưởng khoảng thời gian ở bên ngài ấy, chứ không cần quan tâm trong điện của mình vẫn còn có người ai oán nhìn chằm chằm hai bọn họ.

"Ha ha, ta rút được chữ song, xem ra Thẩm quý nhân có duyên với ta nhất."

Tuy Lương phi không thích nhưng việc này đã quyết định, nếu tỏ vẻ không vui, ngược lại sẽ mất thể diện, vì thế cười trêu chọc.

"Được rồi, Thẩm quý nhân, hôm nay muội chuyển đến thiên điện của Thường Ninh Điện đi, sau này phải sống hòa thuận với Lương phi, có vấn đề gì cứ thỉnh giáo nàng ấy."

"Vâng, tần thiếp tuân lệnh." Thẩm quý nhân cúi đầu đáp.

So với việc bất hạnh ở cùng Lan phi kiêu ngạo ương ngạnh, ở cùng Lương phi không phải kết quả tệ nhất.

Có điều nghĩ tới việc Lương phi đầy tâm cơ, Thẩm quý nhân vẫn thấy lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play