"Hoàng thượng, hôm nay đích thân Lan phi đến Nội Vụ Phủ bảo Cao tổng quản điều một thái giám tên Tiểu Đỗ Tử đến Y Lan Điện làm chưởng sự."
"Hôm nay là ngày cuối cùng nàng ta giúp hoàng hậu quản lý lục cung đúng không?"
"Đúng vậy, ngày mai là đầu tháng, đến lượt Dĩnh phi và Tào tiệp dư."
"Trẫm biết rồi, tối nay đến Y Lan Điện ăn tối đi."
"Vâng."
Lan phi cứ tưởng bản thân kết thúc công việc quản lý hậu cung rồi, Tiêu Sát sẽ càng không đến thăm mình.
Không ngờ trước khi kết thúc, hắn lại tới Y Lan Điện ăn tối, nàng ta vui mừng không thôi.
"Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không ngờ đêm nay ngài sẽ đến, thần thiếp vui lắm."
"Ba tháng nay nàng và Lương phi hỗ trợ hoàng hậu xử lý những việc trong hậu cung, mọi thứ rất tốt, không hề có sơ sót nào. Trẫm biết nàng vất vả, cũng rất có lòng, trẫm đương nhiên phải đến thăm nàng rồi."
"Được hoàng thượng khẳng định, thần thiếp có vất vả thế nào cũng thấy xứng đáng. Hu hu hu..."
Nói tới đây, Lan phi ra vẻ che mặt khóc.
Tiêu Sát bất mãn híp mắt nhưng vẫn an ủi: "Được rồi, đang nói chuyện vui vẻ, sao lại khóc chứ? Ăn tối với trẫm đi."
"Hu hu hu... Vâng, thần thiếp không khóc nữa, thần thiếp gắp đồ ăn cho hoàng thượng, hoàng thượng ăn nhiều vào."
"Cứ để hạ nhân làm đi, nàng ngồi ăn với trẫm là được."
"Vâng. Tiểu Đỗ Tử!"
Lan phi ra hiệu cho Tiểu Đỗ Tử đứng cạnh, Tiểu Đỗ Tử lập tức gắp đồ ăn cho họ.
"Tiểu Đỗ Tử? Người này trẫm từng gặp, mới được điều tới hả?"
Tiêu Sát ngẩng đầu nhìn Tiểu Đỗ Tử, tiểu thái giám này tuổi tác tương đương Tiểu Mục Tử, môi mỏng, mắt hí, e rằng không phải người chịu an phận.
"Đúng vậy. Từ sau khi cẩu nô tài Hồ Đức Hải kia không còn, những thái giám còn lại trong điện của thần thiếp đều không lanh lợi bằng, vậy nên thần thiếp nhờ Cao tổng quản của Nội Vụ Phủ đề cử một người thông minh tới, cũng giúp thần thiếp đỡ lo hơn."
"Ừ, trông có vẻ là người lanh lợi, Lan phi thích thì tốt."
"Ha ha, đa tạ hoàng thượng, hoàng thượng ăn nhiều vào đi."
"Ừ."
Ăn tối xong với Lan phi, Tiêu Sát ngồi lại thêm một lát rồi lấy cớ phải về Tuyên Thất Điện phê duyệt tấu chương.
Lan phi không nỡ, muốn giữ hắn qua đêm, nhưng cuối cùng vẫn phải để hắn đi.
Sau khi đến Ngự Hoa Viên, Tiêu Sát quan sát hòn non bộ trước mặt, đột nhiên nói với Tiểu Mục Tử: "Không về Tuyên Thất Điện, cùng trẫm qua Hợp Hoan Điện đi."
"Hợp Hoan Điện? Đã lâu rồi hoàng thượng không tới đó."
"Chính vì lâu rồi chưa đi nên mới gợi cho trẫm hứng thú."
"Vâng, nô tài hiểu rồi."
Hai người đổi tuyến đường đi.
Hai thái giám giữ cửa thấy hoàng thượng đột nhiên tới, căng thẳng hành lễ với Tiêu Sát rồi cao giọng báo: "Hoàng thượng giá lâm."
Ngọc thải nữ đang ở bên trong thêu thùa chuẩn bị cho chợ hoàng gia đợt tháng sau, nghe tiếng kêu ngoài sân, không khỏi sửng sốt, vội chạy ra nghênh đón: "Tần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an."
"Ngọc thải nữ miễn lễ."
"Tạ hoàng thượng. Sao hoàng thượng lại tới nơi này của tần thiếp vậy?"
"Nghe Ngọc thải nữ nói kìa, nơi này cũng là hậu cung của trẫm, chẳng lẽ trẫm không thể tới sao?"
"Ha ha, tần thiếp không có ý đó. Tần thiếp chỉ là hơi bất ngờ, tần thiếp cứ tưởng hoàng thượng... Sẽ mãi mãi không bao giờ đến Hợp Hoan Điện gặp tần thiếp..." Ngọc thải nữ nghẹn ngào, cúi đầu lau nước mắt.
"Được rồi, chúng ta đừng đứng ở đây nói chuyện nữa, đêm nay trẫm ăn tối ở chỗ Lan phi, đồ ăn chỗ nàng ấy có hơi mặt, nên trẫm muốn xin chỗ nàng chút trà để uống."
"Vâng, tần thiếp lập tức bảo hạ nhân đi pha trà hoa cúc ngay."
Sau khi hai người vào trong, hạ nhân cũng bưng trà tới.
Tiêu Sát nhấp một ngụm: "Hoa cúc này hình như đã bị trần qua rồi, không đủ thơm, ngày mai trẫm sẽ bảo Nội Vụ Phủ mang trà hoa cúc tốt nhất đến cho nàng."
"Tạ hoàng thượng."
"Trẫm nghe Lương phi nói tay nghề thêu thùa của nàng rất tốt, không ai có thể tranh cao thấp với nàng. Sao trước kia trẫm không nghe nàng kể chứ?"
"Ha ha, Lương phi quá khen tần thiếp rồi. Tay nghề thêu thùa của tần thiếp chỉ đủ cho người ta xem thôi, nào dám so sánh với Lương phi."
"Vào Dịch U Đình một chuyến, nàng đã khiêm tốn hơn nhiều, cách trang điểm cũng trang nhã hơn trước. Nàng bây giờ rất hợp ý trẫm, có điều trẫm không biết ngày xưa trẫm phạt nàng vào Dịch U Đình, nàng có hận trẫm không?" Tiêu Sát nhìn chằm chằm Ngọc thải nữ đang cúi đầu.
"Hoàng thượng quá lời, ngày xưa là tần thiếp hồ đồ phạm sai lầm, hoàng thượng nhân từ giữ tần thiếp một mạng, sau này còn cho tần thiếp trở về Hợp Hoan Điện. Tần thiếp sao có thể hận hoàng thượng chứ? Tần thiếp bây giờ chỉ có áy náy và cảm kích hoàng thượng và hoàng hậu mà thôi."
"Đây là lời nói thật lòng nàng?"
"Từng câu từng chữ tần thiếp nói đều là lời từ tận đáy lòng, tần thiếp không dám lừa gạt hoàng thượng."
"Được rồi, trẫm tin nàng. Nàng mới thêu thùa đúng không, mau lấy ra cho trẫm xem đi, trẫm vẫn chưa tận mắt thưởng thức tay nghề của nàng."
"Vâng, mong hoàng thượng đừng chê tần thiếp."
"Sao có thể chứ?"
Mượn việc xem tác phẩm của Ngọc thải nữ, Tiêu Sát ở lại tẩm điện của nàng ta rất lâu, đến khi Tiểu Mục Tử vào phòng thì thầm vào tai hắn.
Hắn lập tức đứng dậy nói với Ngọc thải nữ: "Được rồi, trẫm còn vài việc cần xử lý phải về Tuyên Thất Điện trước. Nàng đừng thức khuya quá, có hại cho mắt, hôm khác trẫm sẽ đến Hợp Hoan Điện thăm nàng."
Thời điểm ngẩng đầu nhìn theo tấm lưng hắn, ánh mắt nàng ta lập tức trở nên sắc bén, khóe môi nhếch lên.
Nàng ta sẽ không ngây thơ đến mức tin rằng nam nhân này giả mù sa mưa tới thăm là đột nhiên nhớ tới nàng, quan tâm nàng.
Thế gian này người bạc tình nhất là đế vương!
Nam nhân này, nàng mãi mãi sẽ không tin.
Sau khi rời khỏi Hợp Hoan Điện, Tiêu Sát trầm giọng hỏi Tiểu Mục Tử: "Đã hỏi ra kẻ đứng sau cung nữ kia là ai chưa?"
"Hồi hoàng thượng, miệng cung nữ kia rất cứng, tạm thời vẫn chưa chịu nói."
"Thế thì dụng hình cho đến khi ả ta chịu nói mới thôi!" Tiêu Sát ra lệnh.
"Vâng, nô tài lập tức đi làm ngay."
Chương 118: Thay đồ
Thấy Lan phi khinh thường, Triệu Thanh Uyển cười hỏi: "Nghe nói Lan phi muội muội giỏi làm huân hương, tay nghề này chắc là độc nhất trong số các tỷ muội hậu cung đúng không?"
"Tạ hoàng hậu nương nương khen ngợi, thần thiếp đúng là có thể làm được vài mùi huân hương. Có điều huân hương thần thiếp làm đương nhiên là để dùng ở Y Lan Điện của thần thiếp. Những bá tánh bình dân bên ngoài e là không có phúc để dùng." Lan phi híp mắt, kiêu ngạo trả lời.
"Cũng đúng, rồng sinh chín con, mỗi người mỗi khác. Có người thích hòa đồng cùng mọi người, có người chỉ thích hưởng thụ một mình. Bổn cung thì không ngại những bá tánh bình dân đến lúc đó đến xem tranh của mình."
"Nương nương, người định bán tranh chữ ở chợ sao?" Lữ tài nhân hoàn toàn không chú ý đằng sau nụ cười dịu dàng của Triệu Thanh Uyển là giọng điệu thản nhiên đáp trả Lan phi, hưng phấn hỏi.
Lan phi thấy Lữ tài nhân thân thiện khờ dại lôi kéo Triệu Thanh Uyển, trừng mắt một cái.
"Ha ha, đúng, bổn cung không giỏi thêu thùa, những việc khác cũng không am hiểu, chỉ có vẽ tranh thủy mặc thì còn tạm được. Đến lúc đó mong các muội muội có cùng hứng thú có thể tranh luận cùng bổn cung. Thẩm quý nhân, bổn cung nghe nói muội thích vẽ tranh đúng không?"
"Hồi nương nương, thần thiếp đúng là có sở thích vẽ tranh, có điều thần thiếp vẽ không được đẹp lắm, không dám thảo luận với nương nương."
"Thẩm quý nhân khiêm tốn. Thẩm quý nhân lịch sự nhã nhặn, khí chất như u lan, tranh vẽ chắc chắn cũng sẽ ở một cảnh giới đặc biệt. Chờ đến khi ấy bổn cung nhất định phải tận mắt thưởng thức tác phẩm của Thẩm quý nhân, mong Thẩm quý nhân đừng từ chối."
Nghe Triệu Thanh Uyển dùng danh hào "Lan" của mình để khen Thẩm quý nhân, Lan phi tức giận nghiến răng.
Một quý nhân nhỏ bé nào xứng với chữ "Lan" của nàng ta chứ?
"Thần thiếp xin nhân lời khen của nương nương, thế thì thần thiếp xin tự bêu xấu."
"Được rồi Thẩm quý nhân, vậy chúng ta cứ quyết định thế."
Sau khi nói chuyện với Thẩm quý nhân xong, Triệu Thanh Uyển lại khen khả năng thêu thùa của Lương phi và Phương tần, đồng thời nhắc đến việc Tưởng quý nhân giỏi dùng cánh hoa tạo phấn mặt, cũng được ba người này nhận lời đến khi đó cũng tham gia.
Những người khác hào hứng giới thiệu sở trường của mình.
Chỉ có Lan phi.
Nàng ta cảm thấy những nữ nhân này muốn kiếm tiền đến điên rồi, ngay cả thể diện phi tần của hoàng đế cũng từ bỏ.
Nàng ta quyết không dùng bàn tay kim chi ngọc diệp của mình làm huân hương đem ra chợ bán cho những bá tánh bình dân.
Việc này Lan phi không ủng hộ, cũng không muốn hỗ trợ.
Nhưng dưới sự thu xếp của Triệu Thanh Uyển và Lương phi, có Nội Vụ Phủ và thống lĩnh thị vệ hợp tác, việc mở chợ lần đầu tổ chức vào cuối tháng sáu.
Vì đây là tiền lệ, Tiêu Sát sai người đưa tin khắp kinh thành.
Ngày đầu tiên mở chợ hoàng gia, có rất nhiều người tới tham dự, trong đó có nữ quyến nhà quan, cũng có những cô nương bá tánh bình thường.
"Hoàng thượng, hôm nay là ngày đầu tiên chợ hoàng gia của chúng ta mở, thần thiếp cũng muốn đi xem. Thần thiếp cảm thấy nghe cung nhân bẩm báo không bằng tận mắt chứng kiến."
Triệu Thanh Uyển nghe quản sự Nội Vụ Phủ bẩm báo bán được rất nhiều đơn hàng, Triệu Thanh Uyển không kìm nén được, vội tới Tuyên Thất Điện xin Tiêu Sát ân điển.
Tiêu Sát tuy đã bảo thống lĩnh thị vệ bố trí phòng bị khắp chợ nhưng vẫn sợ xảy ra sự cố, lo lắng cho an toàn của Triệu Thanh Uyển nên sớm đã hạ lệnh phi tần hậu cung không được xuất cung đến chợ.
"Hoàng hậu, trong chợ rất loạn, nàng cứ ngoan ngoãn ở trong hậu cung chờ tin tốt đi."
"Hoàng thượng, thần thiếp thật sự muốn đi xem, hoàng thượng cho thần thiếp đi xem một chút được không? Hay là như vậy đi, thần thiếp thay đồ của cung nữ, chỉ đi xem một chút rồi hồi cung ngay. Hoàng thượng yên tâm rồi chứ? Hoàng thượng, thần thiếp cầu xin ngài mà."
Chợ hoàng gia do nàng đề nghị tổ chức, bản thân lại không thể đến tận nơi xem, Triệu Thanh Uyển thật sự thấy tiếc nuối, không khỏi làm nũng cầu xin Tiêu Sát.
Thấy nàng làm nũng mình như vậy, Tiêu Sát chỉ đành thỏa hiệp: "Thôi được, hiếm khi hoàng hậu làm nũng với trẫm, nếu trẫm không đồng ý, trẫm sợ sau này hoàng hậu không muốn làm nũng với trẫm nữa. Thế chẳng phải trẫm tổn thất nghiêm trọng, hối hận không kịp sao?"
"Hoàng thượng đồng ý với thần thiếp rồi? Tốt quá, thần thiếp đa tạ hoàng thượng, vậy thần thiếp về Phượng Nghi Điện thay đồ đây!"
"Hoàng hậu đừng vội! Tiểu Mục Tử, ngươi lập tức đi tìm một bộ đồ cung nữ và thái giám đến Thanh Lương Điện, trẫm và hoàng hậu muốn thay."
"Vâng."
"Hoàng thượng cũng thay đồ? Ngài cũng muốn đi xem sao?"
"Đúng vậy. Không đi cùng nàng sao trẫm yên tâm được? Đi thôi hoàng hậu của trẫm, cùng trẫm về Thanh Lương Điện thay đồ trước."
"Vâng, thần thiếp tuân lệnh."
Triệu Thanh Uyển được Tiêu Sát nắm tay kích động đến Thanh Lương Điện.
Tiểu Mục Tử đã tìm đến hai bộ đồ cung nữ và thái giám phù hợp với họ.
"Tiểu Mục Tử, ngươi ra ngoài đi, hoàng hậu giúp trẫm thay đồ là được."
"Vâng."
Tiêu Sát đuổi Tiểu Mục Tử ra ngoài, bảo Triệu Thanh Uyển giúp mình thay đồ.
Triệu Thanh Uyển đương nhiên sẵn lòng, cũng rất tò mò.
Ở trong cung lâu như vậy, thường ngày nàng chỉ thấy Tiêu Sát mặc long bào chí tôn vô thượng, không biết hắn mặc đồ tiểu thái giám sẽ trông như thế nào.
Vì vậy nàng nhanh chóng giúp Tiêu Sát mặc đồ và đội mũ thái giám.
Lúc này, Tiêu Sát như biến thành một người khác, sự uy nghiêm sắc bén trên người lập tức bớt đi.
Triệu Thanh Uyển bật cười trêu chọc: "Hoàng thượng mặc bộ đồ này trông đáng yêu quá!"
"Hoàng hậu trêu trẫm hả, đổi đồ thì không giống hoàng thượng sao?"
"Thần thiếp không dám nói như vậy."
"Nhưng rõ ràng nàng nghĩ thế! Hôm nay vì nàng trẫm mới hạ mình mặc bộ đồ này, hoàng hậu còn trêu ghẹo trẫm. Không được, nàng phải bồi thường cho trẫm."
"Hoàng thượng muốn thần thiếp bồi thường thế nào?"
"Việc này hả, tạm thời để đó, cho hoàng hậu ghi nợ, dù sao thì hoàng hậu cũng đừng hong chơi xấu."
Ánh mắt Tiêu Sát lập tức trở nên giảo hoạt, cũng hào hứng chờ nàng thay đồ cung nữ.
Nhìn Triệu Thanh Uyển trong bộ đồ cung nữ trông càng tao nhã hơn, hắn tự hào cong môi.
Nữ nhân hắn yêu quả nhiên mặc gì cũng đẹp, mặc gì cũng khiến trái tim hắn rung động.
Chương 119: Báu vật
Thay đồ xong, Tiêu Sát dẫn Triệu Thanh Uyển, cho một mình Tiểu Mục Tử đi theo đến cổng sau hoàng cung.
Mới ra bên ngoài, Triệu Thanh Uyển lập tức bị cảnh tượng náo nhiệt trước mặt thu hút, vui vẻ kêu lên: "Hoàng thượng, chợ đông người quá!"
"Đương nhiên, chợ của hoàng gia đương nhiên thu hút nhiều bá tánh tò mò đến xem rồi. Đúng rồi hoàng hậu, chúng ta phải thay đổi cách xưng hô mới được. Lát nữa nàng không được kêu trẫm là hoàng thượng, trẫm cũng không thể gọi nàng là hoàng hậu."
"À đúng, vẫn là hoàng thượng suy xét chu toàn. Vậy thần thiếp gọi ngài là gì đây? Hay là... Gọi ngài là Tiểu Tiêu Tử nhé?"
"Tiểu Tiêu Tử thì Tiểu Tiêu Tử, Uyển cô nương thích là được."
Tiêu Sát yêu chiều bóp nhẹ đỉnh mũi Triệu Thanh Uyển, lập tức đồng ý, cũng thuận tiện sửa cách xưng hô gọi là nàng là Uyển cô nương.
Ba người đi về phía chợ hoàng gia.
Chủ quán trong chờ đều là cung nữ và thái giám Nội Vụ Phủ sắp xếp, bốn phía còn có thị vệ đeo đao canh giữ, rất nhiều người nhận ra Tiểu Mục Tử.
Thấy Tiểu Mục Tử nhắm mắt theo đuổi một cung nữ và một thái giám, bọn họ đều kinh ngạc, theo bản năng nhìn hai người kia.
Có người nhận ra đây là hoàng thượng và hoàng hậu giả trang, muốn hành lễ nhưng đều bị Tiểu Mục Tử lắc đầu ngăn cản kịp thời.
Như thế, Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển có thể đi dạo một vòng chợ.
Sau khi xem xong mấy hàng thêu của phi tần và vài cung nhân cùng mấy con thú bông Lữ tài tử làm, hai người bỗng nghe có tiếng tranh chấp, đến gần thì thấy một phụ nhân trung niên ăn mặc cao quý đang nói chuyện với tiểu thái giám trông quầy.
"Bức tranh của hoàng hậu nương nương rõ ràng là ta muốn mua trước, vị tiểu ca này phải bán cho ta đấy!"
"Ai nói bà muốn mua trước, rõ ràng là ta trước! Tiểu ca, ngươi phải bán cho ta đấy!" Một phụ nhân trẻ tuổi hơn cũng ăn mặc diễm lệ không chịu nhường nhịn.
Tiểu thái giám khó xử: "Hai vị phu nhân, tranh vẽ của hoàng hậu nương nương mỗi ngày bán theo số lượng nhất định, hôm nay chỉ còn mỗi bức này. Hay là một trong hai vị phu nhân ngày mai quay lại mua sau được không?"
"Không được, hôm nay ta nhất định phải mua! Ta trả 200 lượng, như vậy được rồi chứ."
"Hừ, ta trả 300, xem hôm nay ngươi có thể giành với ta được không?"
"Ta ra giá 350!"
"Ta trả 500!"
Nghe hai người ra giá, những người vây xem đều kinh ngạc.
Thấy đối phương ngang tàng, phụ nhân trung niên tức giận nghiến răng, biết hôm nay tiếp tục tranh cãi sẽ tốn rất nhiều tiền. Bà ta thẹn quá thành giận hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi.
Phụ nhân trẻ tuổi hơn đắc ý bảo hạ nhân lấy ngân phiếu 500 lượng ra để mua bức tranh sơn thủy mà Triệu Thanh Uyển về.
Thấy tác phẩm nữ nhân mình yêu được hoan nghênh như vậy, Tiêu Sát vô cùng tự hào, hạ giọng trêu ghẹo: "Có phải Uyển cô nương gọi Tiểu Tiêu Tử ra đây có phải để Tiểu Tiêu Tử thấy Uyển cô nương hốt bạc mỗi ngày như thế nào không? Tiểu Tiêu Tử thật sự bội phục Uyển cô nương."
"Tiểu Tiêu Tử đừng chọc ta nữa, số tiền ta kiếm được đều định giao nộp cho Tiểu Tiêu Tử chàng, không giữ một xu. Là Tiểu Tiêu Tử chàng hốt bạc đấy?"
"Không phải quy định của nàng là bản thân giữ lại bảy phần, ba phần còn lại giao nộp sao? Sao nàng lại nộp hết?"
"Thiếp lấy nhiều bạc như vậy để làm gì? Thiếp chỉ phụ trách tạo cơ hội cho các phi tần và cung nhân tranh tài. Còn về việc số tiền này cuối cùng dùng để làm gì là chuyện Tiểu Tiêu Tử chàng phải phiền lòng, Uyển cô nương ta đây không thể giúp gì."
"Uyển cô nương tốt của ta, nàng đúng là Uyển cô nương tốt của ta."
Thấy Tiêu Sát nhìn mình chằm chằm, còn thân mật nắm ta, hành động này nếu để người khác nhìn thấy còn tưởng cung nữ thái giám hẹn hò, Triệu Thanh Uyển đỏ mặt, vội rút tay về, xấu hổ nhắc nhở: "Có người nhìn kìa! Chợ ta xem xong rồi, Tiểu Tiêu Tử, chúng ta về thôi."
"Được, nàng nói về thì về."
Tiểu Mục Tử theo sau lập tức xoay người về hoàng cung.
Vừa về đến hoàng cung, Tiêu Sát lập tức ném cái mũ trên đầu cho Tiểu Mục Tử, kích động thổ lô với Triệu Thanh Uyển: "Hoàng hậu, nàng thật sự khiến trẫm phải lau mắt nhìn, cũng khiến trẫm thật sự rất cảm động. Trẫm hoàn toàn không ngờ có một ngày nữ nhân mình yêu có thể kiếm bạc cho trẫm, chia sẻ cùng trẫm. Nàng nào phải chỉ là hoàng hậu của trẫm chứ, nàng là báu vật của trẫm. Đời này trẫm cưới được nàng như cưới được báu vật vậy."
"Hoàng thượng quá khen, thần thiếp chỉ là kiếm tiền giúp hoàng thượng thôi, thần thiếp còn sợ hoàng thượng sẽ coi thường."
"Đồ ngốc, sao trẫm lại coi thường. Hơn nữa điều hoàng hậu làm trẫm cảm động không phải vì hoàng hậu vất vả kiếm nhiều bạc cho trẫm, mà là vì trái tim của hoàng hậu thật sự suy nghĩ cho trẫm. Trẫm thật sự rất quý trọng, cũng rất vui..." Tiêu Sát ôm Triệu Thanh Uyển vào lòng.
Triệu Thanh Uyển ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn: "Hoàng thượng vui thì tốt. Ngài vui thần thiếp cũng vui..."
Tiểu Mục Tử cúi đầu lặng lẽ nghe cuộc đối thoại nhẹ nhàng giữa họ cũng thấy ấm lòng theo.
Đột nhiên gã phát hiện có cung nữ trốn sau hòn non bộ gần đó, bị gã phát hiện, ả ta lập tức đầu chạy đi.
Tiểu Mục Tử vội bẩm báo Tiêu Sát: "Hoàng thượng, bên kia vừa có cung nữ lén theo dõi chúng ta."
Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển đang tình chàng ý thiếp thì bị một cung nữ lén la lén lút làm gián đoạn.
Triệu Thanh Uyển nhìn theo hướng Tiểu Mục Tử chỉ, cau mày: "Hoàng thượng, chẳng lẽ cung nữ kia muốn theo dõi thần thiếp sao?"
"Có khả năng là theo dõi nàng, cũng có khả năng là theo dõi hai chúng ta. Được rồi, hoàng hậu đừng quá lo lắng, dù gì thì cũng chỉ là tai mắt của chủ tử nào đó trong hậu cung mà thôi. Sau này chúng ta chú ý hơn là được. Còn nữa, sau này nếu chúng ta có gì quan trọng muốn nói thì về Phượng Nghi Điện, chỗ của nàng an toàn mà đúng không?"
"Vậy được, người của Phượng Nghi Điện thần thiếp tin được, hoàng thượng yên tâm."
"Thế thì tốt." Tiêu Sát vỗ nhẹ mu bàn tay Triệu Thanh Uyển.
Trên đường hai người cùng về Thanh Lương Điện, ánh mắt hắn trở nên thâm trầm.
Xem ra luôn có kẻ âm thầm giám sát hắn hoặc Triệu Thanh Uyển, hắn bắt buộc phải diệt trừ cái đuôi này mới được.
Tuy rằng cái đuôi kia tạm thời chưa làm hại đến họ, nhưng việc này vừa nghe hắn đã thấy bực bội.
Chương 120: Châm ngòi
Hôm sau các phi tần đến thỉnh an, Triệu Thanh Uyển khái quát tình hình ở chợ tối qua.
Đa phần các phi tần nghe xong đều vui mừng.
Chỉ có Lan phi vừa khinh thường vừa ghen ghét.
Chợ hoàng gia tổ chức ba ngày một lần, ba ngày sau, Nội Vụ Phủ nộp sổ doanh thu cho Triệu Thanh Uyển.
Triệu Thanh Uyển và Lương phi cùng đối chiếu sổ sách.
Sau khi xác nhận không có sai sót, hôm sau khi các phi tần đến thỉnh an, Triệu Thanh Uyển sai người phát ngân lượng có các phi tần tương ứng.
Trừ Dĩnh phi và Lan phi không tham gia, những người khác đều có thu hoạch.
Sau khi bảo nha hoàn của mình nhận ngân lượng, Lữ tài nhân thuận miệng hỏi: "Hoàng hậu nương nương, người thì sao?"
Vân Tụ sợ những phi tần này không biết chủ tử không hề nhận ngân lượng, lập tức trả lời thay Triệu Thanh Uyển: "Hoàng hậu nương nương đã giao nộp hết cho quốc khố rồi, một đồng cũng không lấy!"
"Sao cơ? Nương nương vẽ những bức tranh xuất sắc đó là vì quốc khố sao?"
"Lữ muội muội nói vậy là sai rồi. Hoàng hậu nương nương và hoàng thượng phu thê tình thâm, theo Tào tỷ tỷ thấy, hoàng hậu vẽ tranh là vì hoàng thượng mới đúng. Có phải không hoàng hậu nương nương?" Tào tiệp dư muốn nhân cơ hội này châm ngòi lòng ghen ghét của các phi tần với Triệu Thanh Uyển.
Triệu Thanh Uyển đương nhiên nhận ra, thản nhiên trả lời: "Tào tiệp dư quá lời, việc mở chợ là kiến nghị của bổn cung, bổn cung đương nhiên phải đích thân tham dự góp chút sức mọn mới đúng. Nếu không chẳng phải thành lý luận suông sao? Được rồi, mới đó mà đã qua ba tháng, ba tháng này Lương phi và Lan phi muội muội giúp bổn cung quản lý hậu cung vất vả rồi. Bây giờ hai muội có thể nghỉ ngơi, giao gánh nặng này cho Dĩnh phi và Tào tiệp dư rồi đấy."
"Vâng, hoàng hậu nương nương, thật ra thần thiếp cũng muốn nghỉ ngơi rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể thoải mái mấy tháng." Phải giao quyền ra, Lương phi đương nhiên thấy mất mát, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ trò chuyện, cố gắng thể hiện ra thái độ buông bỏ gánh nặng.
"Thần thiếp cũng thế." Lan phi cũng phụ họa, nhưng trong lòng lại chua xót.
Tuy nàng ta lười biếng không muốn xử lý quá nhiều chuyện vụn vặt, nhưng quản lý nhiều đại biểu cho quyền lực lớn, có mặt mũi trong hậu cung, cũng có nhiều cơ hội được gặp hoàng thượng.
Bây giờ quyền lực bị thu hồi, nàng ta đương nhiên thấy khó chịu.
"Nhanh như vậy đã tới lượt thần thiếp rồi sao? Hoàng hậu nương nương không nhắc thì thần thiếp cũng quên mất."
"Chuyện lớn như vậy sao Tào tiệp dư có thể quên chứ? Mấy ngày tới muội và Dĩnh phi có thời gian thì đến Phượng Nghi Điện, bổn cung có vài việc cần dặn dò các muội."
"Vâng, thần thiếp tuân lệnh, ngày mai ăn sáng xong thần thiếp sẽ tới gặp nương nương."
"Hồi hoàng hậu nương nương, ngài mai ăn sáng xong thần thiếp cũng sẽ tới."
"Được rồi, vậy ngày mai bổn cung chờ hai muội. Hôm nay cứ như vậy, mọi người giải tán đi."
"Chúng thần thiếp cáo lui."
Lương phi và Lan phi không cam lòng rời đi.
Vui nhất đương nhiên là Tào tiệp dư, trên gương mặt không giấu được sự hưng phấn.
Trong hậu cung, địa vị của nàng ta chỉ xếp sau tam phi.
Nàng ta không ngờ nhanh như vậy bản thân đã có thể trải nghiệp cảm giác quản lý lục cung, ba tháng tới nàng ta nhất định phải thể hiện cho tốt.
Lương phi biết tâm trạng Lan phi bây giờ giống mình, vì vậy khi rời khỏi Phượng Nghi Điện cố tình đi cùng nàng ta: "Lan phi tỷ tỷ, ngày mai hai ta đã có thể thảnh thơi rồi, không biết bây giờ tỷ tỷ thấy thế nào?"
"Ha ha, thế bây giờ muội muội đang thấy thế nào?"
"Đương nhiên là nhẹ nhàng."
"Vậy sao? Ta thấy con người Lương phi muội muội cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt."
"Thế ư? Muội muội không tốt điểm nào? Mong Lan phi tỷ tỷ chỉ giáo."
"Lương phi muội muội chẳng bao giờ dám nói thật, tỷ tỷ nói có đúng không?"
"Ha ha, xem ra tỷ tỷ rất hiệu muội. Có điều không phải muội không dám nói thật, mà là phải xem nói với ai, nói cái gì." Lương phi dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Lan phi.
Lan phi lập tức hiểu ý, chủ động mời Lương phi đến Y Lan Điện.
Vào bên trong, sau khi hạ nhân dâng trà bánh, Lan phi cho họ lui xuống, mới hạ giọng hỏi Lương phi: "Muội muội muốn nói gì với ta, bây giờ có thể nói rồi đúng không?"
"Tỷ tỷ, việc thay phiên nhau quản lý lục cung muội cảm thấy hoàng hậu không thể thi hành mãi, sẽ có lúc phải kết thúc."
"Sao muội biết?"
"Chỉ là đoán thôi, hành động này của hoàng hậu một là thuận nước đẩy thuyền thu hồi quyền quản lý hậu cung, hai là sàng lọc người có tài năng trong số các phi tần, mai sau phò tá mình trường kỳ, như thế chẳng phải nàng ấy có thể bớt lo nghĩ hơn sao? Dù gì bản thân nàng ấy còn có công chúa cần chăm sóc, lại cùng hoàng thượng phu thê tình thâm, thường xuyên hầu hạ hoàng thượng, bởi vậy mới phải cần người đắc lực hỗ trợ."
"Muội muội nói có lý. Nếu bổn cung là nàng ta, bổn cung cũng sẽ tìm hai người đắc lực để hỗ trợ. Hậu cung nhiều việc như vậy, nếu việc nào cũng đến tay chẳng phải sẽ mệt chết sao?" Lan phi nghiêng đầu xoa thái dương.
Lương phi cười hỏi: "Thế tỷ tỷ nói xem làm thế nào mới trở thành người hoàng hậu lựa chọn đây?"
"Đương nhiên là khiến hoàng hậu và mọi người cảm thấy những kẻ khác không được, chỉ có hai người họ được."
"Ha ha, tỷ tỷ đúng là thông minh."
"Ý của muội muội ta hiểu rồi, để ta suy nghĩ lại đã."
"Thật ra muội chẳng nói gì với tỷ tỷ, chỉ hàn huyên một chút thôi. Tỷ tỷ nghĩ thế nào là đều do bản thân tỷ tỷ. Được rồi, trong cung của muội muội vẫn còn chút việc, muội muội xin phép đi trước, hôm khác sẽ đến quấy rầy tỷ tỷ."
"Được, vậy ta không tiễn."
Sau khi Lương phi đi, Lan phi trừng mắt nhìn ra cửa: "Hừ, đúng là hồ ly tinh! Ngươi tưởng bổn cung không biết trong hồ lô của ngươi đang bán thuốc gì sao!"
Có điều tuy biết Lương phi muốn châm ngòi làm việc xấu, còn mình ngư ông đắc lợi, nhưng Lan phi thực sự đã lung lay.
Những phi tần địa vị thấp hơn gia thế và dung nhanh đều không bằng nàng ta cũng có quyền quản lý lục cung, nghĩ thôi nàng ta đã thấy ghen tị.
Có điều bây giờ bên cạnh thiếu một nô tài trung thành như Hồ Đức Hải, nàng ta muốn làm gì cũng không được thuận tay.
Nghĩ vậy, nàng ta lập tức đứng dậy, đích thân đến Nội Vụ Phủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT