"Người chỉ biết chữ chẳng khác nào người mù chữ." Thầy giáo Toán học lại nói như vậy: "Người tu tiên của kỷ nguyên tu tiên cũ thích dùng linh lực làm ưu thế nhất, phá tan các loại ràng buộc, còn gọi là tu hành nghịch thiên gì đó.

Chậc, đây chính là hành vi lỗ m ãng như trâu gặm mẫu đơn."
Đừng tưởng ông ấy chỉ là một thầy Toán, vốn từ vựng cũng phong phú lắm đấy.
Ông ấy uống một ngụm linh trà, sau đó nói: "Thầy không có tu vi, thầy chỉ là một người bình thường."
Suýt nữa Tống Nhất đã ngã từ trên ghế xuống.
Quả thật cô không phát hiện cảnh giới trên người ông ấy, thế nên cô mới hỏi.
Người bình thường không thể cảm nhận được tu vi cụ thể của tu sĩ có cảnh giới cao hơn mình, nhưng Tống Nhất lại có thể.

Nhưng dù sao bây giờ cô cũng không thể giống như trước kia, nếu như đối phương là một đại lão siêu cấp, hoặc là dùng pháp bảo gì đó để che giấu tu vi của mình, Tống Nhất cũng không thể khẳng định phán đoán của mình là chính xác.
Tống Nhất không hề cảm thấy ông ấy là một người bình thường.
Tốt xấu gì đây cũng là một trường học tu tiên, sao có thể để người bình thường đến làm thầy giáo chứ?
"Rất ngạc nhiên? Không sai, khi nhà trường thông báo tuyển dụng giáo viên quả thật có hạn chế tu vi thấp nhất, nhưng thầy là giáo viên được đặc biệt mời đến, không nằm trong phạm vi hạn chế."
Nhưng vẻ mặt của Tống Nhất vẫn không thay đổi.
Thầy giáo Toán học cười híp mắt nói: "Bạn Tống Nhất, thầy biết em là một đứa trẻ có chính kiến, thầy muốn nghe thử ý kiến của em."
Tống Nhất hơi do dự, nhưng nghĩ đến chuyện ông ấy chỉ là người bình thường, cô vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
Trẻ con mới bắt đầu tu tiên như cô và Lý Văn Văn thì cũng thôi, bởi vì dù sao cũng phải có sự khởi đầu.
Nhưng thầy giáo Toán học từng tuổi này mà vẫn không thể nhập môn, về cơ bản chẳng khác nào hết hy vọng tu tiên.
Mà đối với người tu tiên mà nói, người phàm như sâu kiến, mạng người như cỏ rác.
Chưa vội nói chuyện ông ấy có thể dạy dỗ học sinh hay không, chẳng lẽ những người tu tiên khác ngồi ngang hàng với một người bình thường, họ không có ý kiến gì ư?
Có vẻ như không có ý kiến gì thật, các giáo viên khác đều rất kính trọng ông ấy, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tống Nhất lầm tưởng rằng ông ấy là một đại năng tiềm ẩn.
"Tống Nhất, hình như em có thành kiến rất lớn với người bình thường.

Nói cách khác, em cảm thấy cảnh giới mới là quan trọng nhất, đúng không?"
Tống Nhất không trực tiếp thừa nhận, nhưng ý của cô gần như là vậy.

"Em phải biết rằng, dù là người bình thường hay tu sĩ đều bình đẳng với nhau.

Có lẽ đây cũng là một trong những mầm tai họa khiến kỷ nguyên cũ bị tiêu diệt...!Đương nhiên đây là điều mà giáo viên Văn sử của em sẽ giảng cho các em, thầy sẽ không múa rìu qua mắt thợ ở đây."
"Trong mắt thầy, tu sĩ và người bình thường không có gì khác biệt.

Tuổi thọ của tu sĩ dài hơn? Người bình thường cũng có thể ăn duyên thọ đan.

Tu sĩ có thể dùng pháp khí? Ngày nay đã có rất nhiều pháp khí cung cấp cho người bình thường sử dụng."
Đây quả thật là những thứ mà người bình thường ở kiếp trước không thể hưởng thụ được.
Thỉnh thoảng có người bình thường được tiên nhân ban ân đã phải cảm ơn trời đất rồi.

Người tu tiên đều quyết đấu sinh tử vì tài nguyên tu tiên của mình, làm gì có thời gian rảnh rỗi đi bố thí cho người phàm? Lấy được rồi người đó có giữ được không?

Nhưng Tống Nhất vẫn phản bác: "Đây đều là những thứ bên ngoài, tu vi của một người mới là thứ thuộc về người đó."
"Đương nhiên không phải, tất cả những thứ thuộc về một người thì đều là của người đó.

Hơn nữa người bình thường cũng không vô dụng như em tưởng, ví dụ như thầy do thể chất đặc biệt nên cả đời không thể tu luyện, nhưng thầy có thể dạy được vô số học sinh.

Thầy không có tu vi, nhưng tri thức trong đầu thầy vẫn có thể bảo vệ vô số người.

Có thể em không biết, đại trận phòng hộ của trường học này cũng có thầy tham gia thiết kế."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play