Lúc này Lâm Tiêu cảm thấy cực kỳ cạn lời, bị người ta hắt nước bẩn lên người mà lại không cách nào biện minh được, đám nữ nhân mất não này còn không chịu tin hắn. Bây giờ còn muốn chứng minh bản thân hắn là “kẻ lăng nhăng”?
Lâm Tiêu cũng lười nói, thôi cứ để bọn họ chứng minh. Để hắn xem xem đám nữ nhân này ngoài việc dùng đá Tam Sinh ra thì còn cách nào khác để chứng minh.
Bảy nữ nhân kia sau một hồi bàn bạc liền thấy người trưởng thành nhất trong bảy người – Lạc tỷ đứng lên. Nàng ta đi tới trước mặt Lâm Tiêu, ánh mắt vừa mang vẻ bi thương, trìu mến và cả nhớ nhung.
“Ta đợi ngươi năm này qua năm khác, tại sao ngươi tuyệt tình như vậy! lời nói trước đây của ngươi không tính sao? Ngươi đã từng thề non hẹn biển!!” Lạc tỷ định vung tay tát đối phương một cái.
Nhưng tới lúc giơ tay lên nàng ta lại phát hiện bản thân không nỡ ra tay, lúc hạ tay xuống chỉ dịu dàng đặt lên trên mặt Lâm Tiêu, cảm giác hơi ấm từ trên mặt đối phương truyền tới tay.
“Tiểu Bất Điểm, ra đi! Hắn đã tuyệt tình như vậy, ngươi ở trong người hắn cũng không tác dụng gì.” Lạc tỷ nhẹ nhàng nói.
Lâm Tiêu: “???”
Khó chịu thật, cảm giác bị người khác thao túng thật sự rất khó chịu, thật sự bực mình. Hắn không phải hoàn toàn bó tay chịu trói, chỉ là khi chưa tới bước đường cùng hắn không muốn dùng tới cách đó.
Nữ nhân này hình như đã cho thứ gì đó vào cơ thể tên đàn ông cặn bã kia, bây giờ muốn gọi thứ đó ra. Vậy thì tốt, dù sao trong cơ thể hắn cũng không có cái thứ đó, có lẽ sau khi trải qua chuyện này mấy người kia sẽ tin lời hắn nói.
Nhìn nữ nhân mang vẻ mặt bi thương đứng trước mặt mình Lâm Tiêu lại khẽ thở dài. Hỏi thế gian, tình là chi!
Tuy nhiên giây tiếp theo, da đầu Lâm Tiêu chợt tê dại, một chuyện kỳ lạ tới mức không dám tin xảy ra. Hắn cảm thấy chỗ cánh tay ngứa ngáy, sau đó từ dưới lớp da nổi lên những con bọ nhỏ trắng trong.
“Mọi người mau nhìn kìa, là Cổ mệnh của Lạc tỷ!!! tên cặn bã, còn muốn cãi không!”
“Giảo biện tiếp đi! Phủ nhận tiếp đi!”
“Nói cho ngươi biết, đây là cổ mệnh Lạc tỷ đưa vào người ngươi lúc hai người còn ở bên nhau, bình thường nó sẽ có lợi cho cơ thể, ngoài ra còn báo vị trí cụ thể của ngươi. Bây giờ ngươi đã hiểu tại sao bọn ta biết vị trí trốn của ngươi chưa.”
“Đồ lăng nhăng, bây giờ ngươi có thể nói cho bọn ta biết tại sao ngươi làm vậy rồi chứ?”
Mấy nữ nhân kia kích động, có hai người mắt đã đỏ ửng như sắp khóc. Bây giờ bọn họ cảm thấy tổn thương tinh thần sâu sắc, mấy nữ nhân này đều là thiên khiêu của Tôn Hoàng Giới, là những viên minh châu trong các gia tộc thế lực lớn. Có vô số kẻ muốn theo đuổi họ nhưng bọn họ không động lòng với bất kỳ ai.
Lại không ngờ lúc động lòng thực sự lại gặp ngay một kẻ lăng nhăng, làm sao bọn họ có thể bình tĩnh được.
Còn Lâm Tiêu thì đang đứng chết sững, mấy con cổ trùng này là trò gì? Sao trong cơ thể hắn lại có cổ trùng!
Chuyện này…rốt cuộc là gì, chắc chắn là lúc hắn chạm tay vào bia đá rơi vào ký ức, tên cặn bã kia đã quay lại rồi hạ cổ trùng vào trong người hắn. Chắc chắn là như vậy.
Lâm Tiêu ý thức được chuyện này, hắn cũng mau chóng hiểu ra vấn đề.
“Mấy vị, cổ trùng này và cả đá Tam Sinh đều là do kẻ khác hãm hại ta, ta thực sự không phải người kia. Xin mấy vị hãy động não suy xét được không?” Lâm Tiêu bất lực giải thích.
Nhưng có vẻ lời giải thích của hắn giống như sự phản kháng yếu ớt. Lạc Tuyết nghe thấy vậy thì ánh mắt càng thêm bi thương mở miệng nói.
“Phu quân, đây là lần cuối ta gọi ngươi là phu quân. Con cổ mệnh này là cổ trùng bản mệnh của ta, có tất cả là hai con, đây là con thứ nhất, con còn lại trong cơ thể ta. Bọn chúng xuất hiện từ lúc ta được sinh ra, chúng đi theo ta tới tận bây giờ.”
“Trên khắp thiên hạ này, ngoài ta ra không ai có thể ra lệnh cho chúng, không nói tới việc phu quân có thể cảm nhận được chúng, kể cả ngươi có cảm nhận được chúng cũng không cách nào lấy được chúng ra ngoài.”
“Nếu như, ta nói là nếu như, ngươi nhờ cường giả khác cưỡng ép bức chúng ra ngoài thì chúng sẽ lập tức chết khô. Cổ trùng này từ khi nhận được mệnh lệnh thì mạng sống của chúng đã nối liền với nhau. Chỉ cần một con chết con còn lại trong cơ thể ta cũng sẽ chết, và bản thân ta cũng sẽ chết.” Lạc tỷ dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói.
Những người khác đứng xung quanh có chút ngỡ ngàng rồi lại dùng ánh mắt thương hại nhìn Lạc tỷ. Lạc tỷ thực sự đáng thương, nàng ta dùng sự thâm tình liều mạng vì một kẻ lăng nhăng như thế này.
Mấy nữ nhân kia cũng hiểu ra tại sao tên cặn bã này khi tới Hoàng Tôn Giới lại không phát hiện ra sự tồn tại của cổ trùng, hắn lại càng không hiểu tại sao bị một đám nữ nhân truy đuổi. Sợ rằng hắn có phát hiện ra cổ trùng cũng không thể nào lấy được ra, cũng có lẽ hắn không dám lấy ra?
Một con cổ hai tính mạng, thật là nực cười.
Lâm Tiêu: “…” Hắn trầm mặc.
Bên trumtruyen.vn và truyenfull. com, trumtruyen. vn ăn cắp nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương
Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Hắn thực sự không biết nên phản bác kiểu gì, chỉ có thể trách tên rác rưởi kia, thủ đoạn thực sự cao tay, trong trận giao tranh đầu tiên này hắn coi như đã thua.
Vì đám nữ nhân này không ai tin hắn nên Lâm Tiêu đành ngậm miệng lại. Hắn lẩm bẩm tự nói với bản thân thôi thì da dày thịt béo lại còn có huyết mạch tôn thượng bảo hộ, chỉ cần không dính phải đòn trí mạng hắn vẫn có thể hồi phục lại như cũ.
Nhìn thấy Lâm Tiêu im lặng không phản kháng đám nữ nhân lại càng thêm tin rằng đây là sự thật, hắn đã hết đường chối cãi trước sự thật. Bọn họ bắt đầu thi triển thần thông, pháp thuật, kiếm trận trên người Lâm Tiêu.
Xong xuôi bọn họ không bỏ đi mà lại không chế thần thông thu nhỏ lại, như vậy sẽ dễ dàng đem tên cặn bã này đi. Băng Sương Lãnh muội và ma nữ Mị Hoặc bước lên trước, mỗi người một bên bắt lấy tay Lâm Tiêu. Còn lại 5 nữ nhân kia đều lấy pháp bảo ra bao lấy đá Tam Sinh.
“Lên!” Bọn họ đồng thanh hô lên.
Đá Tam Sinh sừng sững cứ thế bị 5 người nhấc lên. Mặc dù bọn họ đều là cường giả Đại Đế cảnh, nhưng vẫn cần tới 5 người hợp sức lại mới có thể nhấc đá Tam Sinh lên.
Lâm Tiêu nhìn cảnh này trong mắt hiện lên chút ngạc nhiên, hắn không ngạc nhiên chuyện 5 người này nhấc đá Tam Sinh lên. Chuyện khiến hắn ngạc nhiên chính là kẻ có tu vi sinh tử cảnh nhưng lại một mình cõng đá Tam Sinh trên lưng, dùng tốc độ kinh khủng chạy trốn tới mức hắn còn chả đuổi kịp.
Sợ rằng thực lực thật sự của người kia mạnh tới mức khó nói, trong lòng Lâm Tiêu thêm vài phần tính toán, sau này có gặp lại kẻ đó lần nữa hắn nhất định sẽ chuẩn bị kế hoạch kỹ càng.
“Này, các ngươi định đem ta đi đâu? Định xử lý thế nào?” Lâm Tiêu bộ dạng chịu trận dùng ánh mắt tò mò hỏi.
“Đương nhiên quay lại Tôn Hoàng Giới, ta phải làm cho xong những chuyện lúc trước chưa hoàn thành!” Ma nữ Mị Hoặc dùng ánh mắt ma mị nhìn Lâm Tiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT