Đại Đế Bất Tử cốc nhìn chằm chằm vào người thiếu niên vừa phá kén chui ra kia. Là hắn…Lâm Tiêu? Sao lại có thể là hắn? Không phải hắn bị mình vứt vào dòng chảy hỗn loạn của thời gian rồi sao?
Phàm là con người rơi vào đó thì không thể thoát ra được, tại sao Lâm Tiêu không những thoát được mà tu vi còn đột phá Sinh Tử cảnh, còn đạt được ấn ký Thiên Địa. Thật đáng ghét.
Con chó Lâm Tiêu này vận may thật, phải mau chóng giết chết mới được. Nếu trước đây hắn đối diện với Lâm Tiêu sẽ không cảm thấy quá nhiều tính uy hiếp, nhưng bây giờ lại khác hoàn toàn, nếu để Lâm Tiêu trưởng thành thêm chút nữa sợ rằng hắn sẽ gặp rắc rối lớn.
“Ta hỏi ngươi, yêu tộc Huyền Thiên giới ở đâu!!!”
Bỗng một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mặt hắn ta, biểu tình của đối phương bá đạo.
Đại Đế Bất Tử cốc nghe thấy thế thì tim nhảy lên một nhịp.
Rắc rối tới rồi. Hắn ta quên mất xét từ một góc độ chủng tộc nào đó Ngạo Hưng đại nhân cũng là yêu tộc.
Chuyện này…chuyện này…Yêu tộc Huyền Thiêu Giới, có thể nói là cả cái quốc đô yêu tộc đều bị Lâm Tiêu đem đi chỉ còn chừa lại vài cường giả thì bị hắn diệt sạch. Có thể nói bây giờ Huyền Thiên Giới không còn yêu tộc nữa.
Bây giờ tộc nhân của yêu tộc đã lưu lạc tứ phương, có thể nói đối với nhân tộc và bất kỳ thế lực lớn nhỏ nào thì đã không còn chút uy hiếp nào. Nhưng mà bây giờ phải giải thích với đại nhân Ngạo Hưng thế nào.
Đại Đế Bất Tử cốc mau chóng suy nghĩ, đột nhiên hắn nảy ra một ý nghĩ, ánh mắt của hắn trở nên xấu xa. Ngay lập tức vẻ mặt hắn lộ ra chút khoái trá.
“Ngạo Hưng đại nhân, là kẻ kia…chính kẻ kia một năm trước giả trang vào địa bàn yêu tộc sau đó giả tình giả ý dùng thủ đoạn lừa gạt yêu tộc…sau đó, hắn ta sử dụng thần thông đặc biệt tiêu diệt cả quốc đô yêu tộc…”
Đại Đế Bất Tử Cốc vừa nói vừa chỉ Lâm Tiêu, hắn quyết đem tội danh này đẩy vào đầu Lâm Tiêu. Hơn nữa trong những lời nói dối hắn cũng xen thêm mấy thông tin thật cho nên nghe rất chân thật giống như chính mắt hắn được chứng kiến.
“???”
“Ngươi nói yêu tộc bị người kia diệt.”
Mặt Đại Đế Ngạo Hưng trầm xuống, bởi vì người hắn không muốn động vào nhất lúc này chính là thiếu niên được thiên đạo công nhận kia. Thiếu niên kia chính là một ngọn núi lửa cầm vào sẽ bỏng tay.
Ấn ký Thiên Đạo, đó là thứ mà tôn chủ và tôn vương khao khát bao nhiêu lâu. Ai cũng thèm muốn thiếu niên đó, thèm muốn ấn ký Thiên Đạo kia. Bây giờ chỉ có mấy Đại Đế ở đây đã như thế, đợi sau khi ba cánh cổng phong ấn đều được phá giải thì tên tiểu tử này đúng là sẽ gây ra mưa máu.
Hơn nữa với góc nhìn của hắn, nhiệm vụ bây giờ quan trọng hơn thiếu niên này rất nhiều. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này thì sự mãn nguyện còn lớn hơn việc tìm được vài cái ấn ký Thiên Đạo.
“Hừ! thật phiền phức!”
“Nhưng cũng may, bây giờ hai thế giới đã được kết nối, những cường giả khác không cách nào bước nào. Nếu không kể cả có là hắn cũng không thể khống chế được cục diện.”
Ngạo Hưng than một câu như đang lẩm bẩm với chính bản thân, chỉ một giây sau thân ảnh hắn đã biến mất. Lần nữa xuất hiện chính là ở ngay bên cạnh Lâm Tiêu, cũng không ai đủ khả năng nhìn rõ hắn làm cách nào để xuất hiện ở một chỗ khác nhanh như vậy.
Hành động này đương nhiên làm các Đại Đế của Tôn Hoàng Giới bất mãn nhíu mày.
“Ngạo Hưng, ngươi định làm gì?”
“Người này là tinh anh của tộc ta, mời ngươi tránh xa ra.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT