*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Tiêu không ngạc nhiên khi nghe những lời của Đằng lão. Bất cứ ai gặp phải chuyện như vậy mà không mơ hồ chứ.
"Đằng gia gia, nếu ta nói trưởng công chúa điện hạ đã cứu ta, ngài có tin không?" Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn Đằng lão, nghiêm túc nói.
“Ta tin!!” Cảm nhận được thái độ tiểu gia hỏa, Đằng lão trả lời theo bản năng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mãi cho đến khi nói xong hai chữ này, ông ta mới sửng sốt một chút, định thần lại. Chuyện gì đang xảy ra vậy, ta thực sự đã nói rằng ta tin. Bất giác, tin tưởng đối phương theo bản năng.
Nhưng nghĩ lại thì không có vấn đề gì.
Làm sao một đứa trẻ yêu nghiệt có Nho Đạo Ý Cảnh viên mãn và Phật Đạo Ý Cảnh viên mãn có thể nói dối chứ. Ngay cả khi người trung thực nhất trên thế giới nói dối, đứa bé này cũng sẽ không nói dối. Đằng Lão cảm nhận được trực giác này từ trên người đối phương.
"Vậy Đằng gia gia, ta có thể gặp công chúa Anh Túc không?" Lâm Tiêu vội vàng hỏi.
"Chuyện này…. được thôi, ngươi cùng ta qua đây, ta đưa người đi gặp trưởng công chúa địa hạ." Cuối cùng Đằng lão cũng đồng ý
Mục lão ở bên cạnh nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Vụ cá cược cuối cùng đã thành sự thật.
Sau khi Đằng lão đồng ý với yêu cầu của cậu bé, ông ta cảm thấy khế ước chi lực trước đó dần tiêu tan.
"Lâm Tiêu, vậy ngươi có thể cùng Đằng lão ca qua đó, ta... Ta ở ngoài hoàng cung Đại Can chờ ngươi." Mục lão lui ra ngoài.
Ông ta nói như vậy, nhưng đã sẵn sàng để trở về Kiếm Ma tông rồi.
Đằng lão nhìn hai người với một vài sự nghi ngờ.
Không phải nói có quan hệ sư đồ sao?
Một thiên tài Nho Đạo, Phật Đạo yêu nghiệt như vậy, không phải ngươi nên luôn luôn bảo vệ hắn sao, lại còn chờ ở ngoài cung ư?
Gan quá lớn quá đó, ngươi thật sự không sợ bọn họ bắt cóc đồ nhi bảo bối của ngươi đi sao?
Thấy vậy, Lâm Tiêu nhìn ra ý định của Mục lão.
Định rời đi như vậy sao? Thực sự không định gặp Can Văn Văn một chút sao?
Hai giây sau, Lâm Tiêu âm thầm truyền âm một câu.
[Mục lão, còn có một câu muốn tặng cho ngài.]
[ Vĩnh viễn không chia lìa, mãi mãi bên nhau, hi vọng những người yêu nhau cuối cùng sẽ về với nhau.]
“Được rồi sư tôn, sau khi đệ tử gặp công chúa Anh Túc sẽ đi gặp sư tôn.” Lâm Tiêu nói một câu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT