*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không, không phải là khung cảnh xung quanh bị phóng đại, mà là...hắn bị biến nhỏ lại rồi.
Nhấc hai cánh tay mình ra trước mắt lắc lắc, da thịt non nớt cùng cánh tay nhỏ nhắn này.
Ôi VL, đây là tay ai vậy!
Cuối cùng, sau khi kiểm tra trên dưới hết một lượt, Lâm Tiêu đã xác nhận được một chuyện.
Hắn, biến thành trẻ con rồi.
Một thằng nhóc chừng sáu bảy tuổi ấy.
Đương nhiên, cảnh giới tu vi của hắn cũng đã bị áp chế xuống mức thấp nhất, linh lực còn xót lại trong cơ thể cũng chẳng còn mấy, thần thức càng không thể sử dụng.
Điều may mắn duy nhất đó là sức mạnh của chín loại ý cảnh của hắn lại không giảm mấy.
Chỉ có điều, dưới sự áp chế của cảnh giới, nếu chỉ dựa vào sức mạnh ý cảnh thôi thì cũng không thể phát huy ra được mấy.
Vấn đề bây giờ là, đây là nơi nào vậy trời?
Không có thần thức để dò đường, hắn vẫn có chút không quen.
Giống như trước kia thị lực 10/10, mà sau đó tự nhiên lại bị cận thị ấy.
Thật khiến hắn khó mà quen được.
Thôi kệ nó đi.
Lâm Tiêu đứng tại chỗ cảm nhận cơn xao động theo bản năng.
Theo như lời nhắc nhở của tháp Thiên Đạo, hắn chỉ có thời hạn ba ngày.
Vậy thì phải nhanh chóng hành động mới được.
Ngay sau đó, ánh mắt Lâm Tiêu hơi sáng lên, chạy thẳng về một hướng.
Trực giác nói cho hắn biết, phương hướng đó nhất định là hướng chính xác.
Không thể bay thì phải dốc hết sức mà chạy.
Lâm Tiêu hóa thành một cái tàn ảnh, chạy xuyên trong rừng rậm.
Sau khi chạy chừng một tiếng hơn, hắn cuối cùng cũng rời khỏi rừng rồi, hắn đã nhìn tòa đô thành phía xa xa. Trực giác cho hắn thấy, quả nhiên là không lừa hắn.
Chỉ là, Lâm Tiêu bước gần tới thành đô, lại nhìn rõ dáng vẻ của thành đô, sắc mặt hắn càng thêm kỳ lạ.
Đây, đây vậy mà lại là vương triều Đại Can???
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng, nhưng tại sao trông không giống với Vương Triều Đại Can trong ấn tượng của hắn vậy nhỉ.
“Nghe nói gì chưa? Hôm qua trưởng công chúa điện hạ một mình giết hết toàn bộ người của Lôi Hổ trại đấy.”
“Người của Lôi Hổ Trại thật đúng là tự làm tự chịu, ai bảo bọn họ dạo này không chịu an phận cơ, cứ nhất định phải gây chuyện làm gì.”
“Tuy là vậy, thế nhưng sát tính của trưởng công chúa điện hạ lại tăng lên rồi, bây giờ công chúa mới có bảy tuổi đã như vậy rồi, thế sau này thì sao, liệu có mất kiểm soát lần nữa, ra tay với con dân vương triều Đại Can không.”
“Cái này...cái này...cũng phải, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy ớn lạnh rồi, trưởng công chúa điện hạ giống y như một con quái vật vậy.”
“Hừ!!! Các ngươi chán sống rồi hả, lại dám nói trưởng công chúa như vậy...”
Đám người xung quanh nhỏ giọng bàn tán, không hề chú ý tới một cậu bé đã bước tới bên cạnh.
Mà cho dù có chú ý tới, thì bọn họ sẽ không để tâm tới một đứa nhỏ còn bé xíu như vậy.
Lâm Tiêu lúc này, trong lòng vô cùng chấn động.