*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cứ như vậy là có ba ngọn đèn trời rồi.
Bởi vì người đàn ông trung niên kia xuất hiện, nên lòng Lâm Tiêu với việc đốt đèn trời này lại càng thêm kiên định. Việc này xem ra phải nhờ cha mẹ hắn giúp một tay mới được.
Sau khi Lâm Tiêu cảm ứng hướng của phi thuyền rồi bay về ‘nhà của mình’. Vừa nhìn hắn đã trợn cả mắt, địa điểm có hơi xa nhưng môi trường hoàn cảnh lại rất tốt. Còn có cả một khu vườn riêng biệt nhỏ, tính cả vườn thì khoảng 300m vuông.
Đây, đây……hoàn toàn không phải là nơi phù hợp cho các chủ và các phó Lăng Tiêu các ở được. Lâm Tiêu cứ nghĩ nhà mới của mình cũng phải to tầm như một toà lâu đài, hoặc ở trên đỉnh của Lăng Tiêu các.
Còn không nghĩ tới cha mẹ hắn có tâm tình chọn một nơi thế này, hắn dùng thần thức quét một cái phát hiện ra cha mẹ và tiểu nha đầu đang ở trong phòng.
“Cha, mẹ, con về rồi.” Lâm Tiêu đẩy cửa ra chào một tiếng.
Tiếng chào này đem theo chút ngại ngùng và run rẩy. Một lần rời nhà mà đã mười mấy năm, vừa mở cửa còn chưa bước vào phòng Lâm Tiêu đã ngửi được một mùi thơm ngào ngạt.
“Woa! Thơm quá!! Chỉ cần ngửi thôi là con cũng đoán được, tài nấu ăn của mẹ vẫn không khác xưa!” Lâm Tiêu thật lòng tán thưởng.
“Con trai về rồi à! muộn chút nữa là chúng ta không đợi con nữa đâu!” Giọng nói vui vẻ của cha hắn truyền từ phòng khách ra.
Lâm Tiêu cởi dày, vừa bước qua cửa mắt đã bị cách bài trí trong phòng làm sững sờ.
“Này, các sắp xếp của căn phòng này……tại sao giống y hệt với lúc con xuyên không.” Giọng Lâm Tiêu như nghẹn lại.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là cha mẹ hắn cố ý mua một căn rồi bài trí lại y hệt. Còn về nguyên nhân, ngoài hắn ra thì còn nguyên nhân nào nữa.
“Haha, con để ý chuyện đó làm gì, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm!”Mẹ hắn từ trong bếp bưng đĩa đồ ăn ra, vui vẻ nói.
Cha hắn cười lớn: “Con trai, con đoán nhầm rồi. Con nhìn kỹ lại xem, phòng này là thiết kế kiểu mới mà.”
“Hả?” Lâm Tiêu hoang mang.
Hắn nhìn lại một lượt. Ơ? Này…..hình như……không, khẳng định giống với nhà bọn họ năm đó.
“Cha, không phải là cha phá cái tiểu khu của người ta, rồi lấy đúng cái nhà mình chuyển đến đây chứ.” Lâm Tiêu kinh ngạc hỏi.
“Có phải cha chuyển đâu, mẹ con mà!”
“Hơn nữa, phòng của con, mẹ con cũng dùng linh lực bảo quản 30 năm nay. Trong phòng vẫn y như lúc con mất tích, đến một hạt bụi cũng không có.”
Cha hắn liên tục xua tay, ông ấy có làm mấy chuyện này đâu. Lúc trước khi phá cái tiểu khu đó có rất nhiều người không hài lòng, nhưng ai bảo mẹ hắn là một nữ cường giả cơ chứ?
“Mẹ thật có lòng!” Lâm tiêu vô cùng xúc động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT