*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Kỳ thực tôi không có ý định thù địch với cậu, cũng không thù địch với Hoa Hạ. Có lẽ cậu cũng đã tìm hiểu rồi, mặc dù tôi giúp quốc gia đưa ra nhiều lựa chọn như vậy, nhưng cũng không phải là ý định của bản thân." Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng giải thích.
Ông ta nói dối, nhưng đó cũng là một trong những kế hoạch của ông ta.
"Ông không có ác ý? Lợi dụng lúc đại quân yêu ma tấn công Hoa Hạ, người của Tiểu Trùng quốc của ông đã thừa nước đục thả câu cướp đoạt các loại tài nguyên và thông tin. Đó còn gọi là không có ác ý sao?" Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn ông ta rồi hỏi.
“Ít nhất tôi cũng không có dùng năng lực này để tùy ý giết người Hoa Hạ làm chuyện sai trái, cậu nói đúng không?!” Người đàn ông trung niên khéo léo giải thích.
Lâm Tiêu đã nhìn ông ta chằm chằm. Lúc này, ánh mắt của người đàn ông trung niên khẽ run lên. Đột nhiên, ông ta phát hiện ra một vấn đề, sau khi Lâm Tiêu bước vào và ngồi xuống, hắn không uống trà.
Ba lần trước, lần nào Lâm Tiêu cũng cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch. Còn lần này, hắn không uống?! Rõ ràng là quy trình mở đầu và cách nói chuyện cũng giống nhau? Lẽ nào đã xảy ra sai sót?
Người đàn ông trung niên đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không thể tìm ra vấn đề nằm ở đâu. Có lẽ, điều này chỉ là chạm vào một số ý thức ngẫu nhiên nào đó?
Ngay khi người đàn ông trung niên đang suy nghĩ về vấn đề này, Lâm Tiêu đã hỏi một câu:
"Ông biết tại sao tôi lại tìm ông không?" Lâm Tiêu hỏi.
Người đàn ông trung niên lại sửng sốt. Câu hỏi này hai lần trước là do ông ta hỏi, nhưng bây giờ, không ngờ Lâm Tiêu lại chủ động hỏi.
Lần Hồi Đương này có sự thay đổi khá lớn. Người đàn ông trung niên thầm ngạc nhiên, nhưng ông ta không quan tâm. Dù sao, vẫn có thể sử dụng bảy lần Hồi Đương trong ngày hôm nay, cho dù 1 lần thay đổi, chỉ cần lần sau tiếp tục là được.
"Lẽ nào Lâm Tiêu Quân không phải là được quốc gia ủy thác đến bắt người thức tỉnh trọng điểm tôi sao?" Người đàn ông trung niên thản nhiên nói.
Lời này vừa được nói ra, Lâm Tiêu ở phía đối diện nở nụ cười, nói:
"Lần trước tôi đã giải thích như vậy sao?"
Người đàn ông trung niên cười nói: "Lẽ nào không phải sao? Lâm Tiêu Quân?"
Lâm Tiêu gật đầu nói: "Hình như thật sự không phải, tôi tới bắt ông không phải quốc gia ủy thác, cho nên —— "
Khi Lâm Tiêu nói điều đến đây, ngay sau đó, chuyện khiến người đàn ông trung niên mất cảnh giác đã xảy ra. Một luồng sáng kỳ lạ bùng phát từ cơ thể của Lâm Tiêu, rồi bao trùm lấy ông ta.
Đột nhiên, bóng người đàn ông trung niên trong phòng biến mất. Chờ đối phương biến mất, Lâm Tiêu tâm niệm vừa động, phân ra một tia thần niệm vào trong tháp Thiên Đạo.
Bên trong tháp Thiên Đạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT