*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nhất khí sương đan? Sư tôn, đó là gì vậy?” Lục Minh Nguyệt tò mò hỏi.
“Phẩm chất của đan dược có thể chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Mà trên cực phẩm, có một cấp còn cao hơn.”
“Luyện ra nhất khí sương đan, có thể tăng hiệu quả ban đầu của đan dược lên hai phần, đồng thời loại bỏ toàn bộ tác dụng phụ.”
Kiều trưởng lão nhìn chằm chằm viên Đằng Nguyên Đan đang tỏa ra sương đan, lẩm bẩm giải thích.
“Sư tôn, vậy trên nhất khí sương đan thì sao? Có phải là nhị khí sương đan không ạ?”
Lục Minh Nguyệt đôi mắt sáng rỡ, vô cùng có hứng thú với tri thức mà mình chưa biết.
“Cái con bé này, hỏi nhiều như vậy làm gì. Nhất khí sương đan đó đều là chuyện mà chỉ có luyện đan sư bát phẩm mới có thể làm ra được.” Kiều trưởng lão không khách khí, lườm đồ đệ nhà mình một cái.
Luyện đan sư bát phẩm!!!
Lục Minh Nguyệt cảm thấy đầu óc mình trở nên mông lung.
Cả cái vương triều Đại Ngụy này đều không có luyện đan sư bát phẩm mà.
Sau đó, cô nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.
Thế há chẳng phải, từ một góc độ nào đó mà nói, Lâm Tiêu sư đệ đã đạt tới luyện đan sư bát phẩm sao?
“Ngươi tên là Lâm Tiêu phải không?”
Kiều trưởng lão ánh mắt sáng rực, nhiệt tình, nhìn Lâm Tiêu mà hỏi.
“À, vâng, đúng vậy.” Lâm Tiêu bị nhìn với ánh mắt ấy, không nhịn được mà lui về sau một bước.
“Ta thu ngươi làm đệ tử chân truyền, được không!”
Lời Kiều trưởng lão nói ra khiến người ta kinh ngạc, ông không đợi Lâm Tiêu phản ứng, tiếp tục nói.
“Ngươi đừng vội cự tuyệt.”
Tuy thiên phú luyện đan của ngươi, ta lần đầu gặp trong đời, nhưng trên con đường luyện đan này, không có người trước dẫn dắt, thật sự rất khó, phải nói là mỗi bước đi đều khó khăn.”
“Luyện đan không giống tu kiếm, nó gần như đều là nhất mạch truyền thừa, chỉ giấu những kinh nghiệm quý báu cho bản thân, đây cũng là một điều đáng trách của luyện đan sư...”
“Dù gì thì lão Mục kia cũng không thu ngươi làm đồ đệ, chi bằng mấy ngày này ngươi cứ ở chỗ của ta. Nguyên liệu ở Đan Thanh Phong ta nhiều lắm, ngươi chỉ cần tập trung luyện đan, có thắc mắc gì cứ tới hỏi ta.”
“Đợi khi nào ngươi quyết định, lại tới nói cho ta biết là được, thế nào?”
Kiều trưởng lão tỏ vẻ đứng đắn nói, dưới đáy mắt lại lóe lên một tia giảo hoạt.
Lấy lùi làm tiến.
Chỉ cần có thể giữ người lại trước, nhất định sẽ có thời gian cướp được tên nhóc yêu nghiệt này.
Lâm Tiêu im lặng.
Hắn không thể không thừa nhận.
Lời này của Kiều trưởng lão đã khiến hắn lay động.
Quan trọng là, tu luyện của Mục lão, cần một lượng tài nguyên khổng lồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT