“Aaaaa!!! Tay của ta, tay của ta!!! Chết tiệt, ta sẽ giết ngươi!” Ngụy Vương bùng nổ giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu, sát ý bừng bừng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng sau đó, một cảm giác lạnh lẽo tràn vào trong đầu khiến lão tỉnh táo lại.
Tâm trạng lão bình tĩnh hơn không ít.
Giọng nói quỷ dị vang lên trong đầu lão.
“Bình tĩnh chút đi, chỉ là một cánh tay thôi mà, cái tên Lâm Tiêu này chắc là có thiên phú hồi phục đặc biệt nào đó, chỉ cần có thể bắt được hắn, loại thiên phú phục hồi này, bản tôn ắt có cách di chuyển nó lên người ngươi.”
“Tới lúc đó, đừng nói chỉ là khôi phục một cánh tay, cho dù là cơ thể bất tử cũng có thể dễ dàng đạt được thôi.”
Giọng nói quỷ dị trong đầu Ngụy Vương không ngừng mê hoặc.
“Thật ư???” Ngụy Vương hoài nghi nói.
“Bản tôn ở với ngươi lâu như vậy rồi, có lừa ngươi bao giờ chưa!” Giọng nói kia đáp một cách nghiêm túc.
Ngụy Vương cau mày. Lời này nghe thì không có vấn đề gì, nhưng trong lòng lão ta vẫn có chút bất an.
Hay là trực tiếp bạo phát toàn lực mà chém tên Lâm Tiêu này nhỉ?
Lão ta tuy là thiếu mất một tay, nhưng với tu vi Hóa Đỉnh Cảnh của lão, một khi đã nghiêm túc, đối phương không thể nào thắng được.
Nhưng suy đi tính lại, cánh tay của mình có thể tự khôi phục, thậm chí có cơ thể bất tử.
Cám dỗ này là quá lớn đối với lão.
Sau khi do dự vài giây, lão đưa ra quyết định.
Thử xem sao.
“Trực tiếp thi triển bí thuật trước kia lên Lâm Tiêu là được phải không?” Ngụy Vương truyền âm hỏi.
“Đúng vậy, giống như đối phó với tên Dạ Cô Thành kia vậy, ngươi thi triển bí thuật kia, phần còn lại giao cho bản tôn là được.” Giọng nói quỷ dị kia đáp.
“Được.” Ngụy Vương đồng ý.
Trên chiến trường, Lâm Tiêu nhìn Ngụy Vương đang ngẩn người ở cách đó mấy trăm mét, có chút nghi ngờ.
Ngụy Vương này không phải là bị mình đánh cho đần người rồi đấy chứ?
Không tới nỗi đó chứ.
Đối với cường giả Hóa Đỉnh Cảnh mà nói, tổn thất một cánh tay cũng chỉ là bị thương nhẹ mà thôi. Chẳng có mấy ảnh hưởng đối với sức chiến đấu mới phải.
Hắn đang định hỏi mấy câu thăm dò thì Ngụy Vương kia đã mở miệng rồi.
“Lâm Tiêu, ngươi rất mạnh, là kẻ mạnh nhất trong đám người trẻ tuổi mà ta từng gặp. Nhưng mà, ta phát hiện ngươi có một nhược điểm chí mạng, ngươi đoán xem đó là gì?” Ngụy Vương cười lạnh, nói.
Nhược điểm chí mạng?
Lâm Tiêu khẽ híp mắt, nói: “Ông nói thử xem.”
Ngụy Vương âm thầm lại gần thêm vài mét, đồng thời mở miệng đáp: “Nhược điểm chí mạng này chính là.....”
Nói được một nửa, trong đôi mắt Ngụy Vương chợt tách một tia sáng đen quỷ dị.
Lâm Tiêu chỉ cảm giác tinh thần hơi mơ hồ, đầu óc hơi choáng váng.
Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, chiếc nhẫn trên tay phải của Ngụy Vương chợt bắn ra một làn sương trắng về phía Lâm Tiêu.
Tốc độ của sương trắng rất nhanh. Khi Lâm Tiêu sắp tỉnh táo lại, làn sương trắng đã xâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Sau đó, Lâm Tiêu cảm thấy bản thân mình lại tiến vào một không gian trắng xóa.
Lại nữa à???
Sao lại dùng từ ‘lại’ nhỉ.
Lâm Tiêu cảm thấy khung cảnh màu trắng xung quanh mình hơi quen thuộc.
Có chuyện gì vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT