*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cả một trận thú triều này cứ như công viên giải trí của Lâm Tiêu. Rõ ràng là nhân loài, nhưng lại không cần nghỉ ngơi, càng chiến càng hăng.

Cuối cùng Lâm Tiêu với bán bộ Hoá Đỉnh cảnh nhân loại liên thủ, sau khi giết được hai con yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh, còn lại vài con bán bộ Hoá Đỉnh cảnh gào lên như không cam lòng.

Nhưng chúng cũng chả còn cách nào, đành phát tín hiệu rút quân. Cả thú triều cứ như vậy biến mất.

Không cần biết là yêu thú bình thường hay những con cao cấp, trong lòng đều thở phào khi được lệnh rút lui. Cuối cùng cũng được về nhà rồi.

Những người đứng trên thành và đang chiến đấu đều tỏ ra vui mừng.

Chỉ có người thiếu niên thần bí kia, mắt đỏ ngầu đuổi theo đám thú triều.

Tiểu đội tinh anh: “???”

Những người đứng trên tường thành: “???”

Đám yêu thú cấp thấp: “???”

Đám yêu thú cấp cao: “Ngươi là nhất, nhất ngươi rồi!!”

Nhìn tình hình thì thanh niên kia đang xông vào thú triều. Một vị tu sĩ bán bộ Hoá Đỉnh cảnh nhìn thấy thế hét lên: “Tiểu hữu, đừng đuổi theo chúng, cần thận thú triều phản công!”

Bọn họ đối với kết quả hiện tại đã vô cùng mãn nguyện rồi. Đây là một đợt thú triều quy mô lớn, tất cả tổn thất của thành Thiên Nguyên chỉ là mấy trận pháp phòng ngự phía ngoài thành và vài vị Toàn Đan cảnh bị thương.

Chỉ có vậy.

Đúng thế.

Không ai chết cả. Phải nói là một kỳ tích, nhưng người tạo ra kỳ tích này lại là một thanh niên Luân Hải cảnh. Người bị bọn họ coi thường ngay từ đầu, người này đơn độc dũng cảm lao vào đống thú triều.

Tiếng hét xuyên qua màn đêm, hình như người thiếu niên Luân Hải cảnh kia có nghe thấy tiếng hét này, nhưng đối phương chỉ dừng lại một giây, cũng không quay đầu lại. Sau đó hắn lại lao vào đống thú triều.

Một chốc sau đống thú triều bắt đầu nhốn nháo, sau đó tốc độ chạy trốn lại càng nhanh hơn.

Những cường giả Hoá Đỉnh cảnh đứng trong doanh trại có chút do dự, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không đuổi theo. Thú triều mặc dù đã bị đẩy lùi nhưng bọn họ cũng bị hao tổn nhiều thể lực. Bảy con yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh cảnh chỉ giết được hai con. Hơn trăm con cao cấp cũng chỉ giết được 20 con.

Nói là giết được 20 con nhưng có đến một nửa số yêu thú cao cấp là do người thiếu niên Luân Hải cảnh kia giết, còn về phần những con cấp thấp chết trong trận này, căn bản không đếm xuể.

Thú triều rút đi bởi vì lũ yêu thú cao cấp cảm thấy bị uy hiếp, cho nên chúng phát tín hiệu với những con khác.

Đội tu sĩ tinh anh quay về thành Thiên Nguyên, người dân trong thành cũng đi ra chào đón.

“Thật không thể tin được, vậy mà chúng ta an toàn trong đợt thú triều siêu cấp này, ta tưởng là mình sẽ chết.”

“Người thiếu niên kia có quay lại không ngờ, một mình hắn lao theo đám thú triều??”

“Không cần lo lắng, ngươi không nhìn thấy đán yêu thú đấy sợ hãi thế nào khi bị đuổi à?”

“Cũng đúng, đúng là kỳ lạ, tại sao bọn chúng không công kích lại thiếu niên ấy nhỉ.”

“Để hắn đi đi, giết được thêm vài con nữa, ta cũng thấy vui lây.”

“Tu vi của thiếu niên này mặc dù là Luân Hải cảnh, nhưng ta lại thấy bóng dáng của hắn nhất định sẽ ở bảng Chân Long.”

“Đúng vậy, bảng Chân Long cũng sắp diễn ra rồi, thật không biết sẽ có diễn biến gì đây.”

“Không nói nữa, đi thôi, đi uống một bữa, ta đãi, hôm nay không say không về!!”

……

Ở một bên khác, Lâm Tiêu đã điên cuồng chém giết đám thú triều. Không có người để ý sát ý trong người hắn hoàn toàn được giải phóng.

Trọng lực cảnh ý, sát sinh cảnh ý, hoàng chi cảnh ý, kiếm ý các kiểu đều tung ra hết. Mỗi một đạo kiếm ý quét qua lại có vài chục con yêu thú nằm xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play