*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phẩm giai của viên đan dược này hình như là....trời ạ!!! Nhất khí sương đan?
“Quý khách thân mến, ngài, ngài chắc chắn muốn bán đấu giá viên đan dược này sao?” ông lão Toàn Đan kinh sợ hỏi lại.
“Đúng vậy, ta muốn hỏi một chút, loại đan dược này nên đặt giá khởi điểm là bao nhiêu linh thạch đây?” Lâm Tiêu thắc mắc hỏi.
Hắn vẫn đang thiếu sáu tỷ linh thạch, cũng không biết hai viên đan dược này có thể bán được bao nhiêu.
“Đan dược cấp bậc nhất khí sương đan, còn là Huyền Minh Phá Cảnh Đan, giá trị này...không thể ước lượng được.”
“Quý khách thân mến, xin đợi cho một lát, ta cần mời chủ quản đại nhân của chúng ta tới.”
Ông lão Toàn Đan lập tức cho người đi mời chủ quản đại nhân.
Không bao lâu sau, một ông lão mái tóc bạc phơ, tinh thần quắc thước xông vào trong tĩnh phòng.
“Ở đâu cơ? Huyền Minh Phá Cảnh Đan cấp bậc nhất khí sương đan!” ông lão tóc bạc vội vàng hô lên.
“Chủ quản đại nhân, ở đây.” ông lão Toàn Đan kia cung kính đưa bình đan dược kia qua.
Ông lão tóc bạc cực kỳ cẩn thận mở bình ngọc ra, sau đó vô cùng nghiêm túc ngửi một chút, nhìn một chút, kiểm tra một lúc.
Sau đó ông ta đậy nắp lại, vẻ mặt đầy cảm thán nói: “Viên đan dược này e là sẽ trở thành tâm điểm của buổi đấu giá ngày hôm nay rồi.”
“Chủ quản đại nhân, vị khách quý này muốn hỏi, giá khởi điểm của viên đan dược này nên để bao nhiêu thì được.” ông lão Toàn Đan kia nói.
Ông lão tóc trắng quay đầu nhìn chủ nhân của viên đan dược này, thành thật nói: “Quý khách, giá thị trường của viên đan dược này đại khái là vào khoảng một tỷ. Chúng ta có thể để giá khởi điểm ở khoảng năm ngàn vạn, giá bán ra cuối cùng, đại khái là vào khoảng một tỷ tới một tỷ ba trăm triệu.”
Lâm Tiêu gật đầu.
Cái giá này đã nằm trong dự tính của hắn.
Tiếp theo đó, hắn lại chỉ vào một bình đan dược bên cạnh ông lão Toàn Đan hỏi: “Vậy ông lại xem viên còn lại xem thế nào.”
Viên còn lại?
Vẻ mặt hai ông lão lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lẽ nào, viên còn lại không phải là Huyền Minh Phá Cảnh Đan cấp bậc nhất khí sương đan?
Cũng đúng.
Thứ này quá hiếm gặp.
Xuất hiện một viên thôi đã khiến người ta chấn động rồi.
Vị khách quý này hỏi như vậy, vậy tức là một viên còn lại kia không phải là Huyền Minh Phá Cảnh Đan cấp bậc nhất khí sương đan rồi.
Xem ra, chắc là cấp bậc bình thường.
“Được thưa quý khách, bây giờ tôi sẽ xem thử.” Ông lão tóc trắng nhận lấy một bình ngọc khác trên tay ông lão Toàn Đan.
Mở nắp bình, bắt đầu quan sát.
“Hả? Ôi trời!! Đây, đây là Huyền Minh Phá Cảnh Đan cấp bậc nhị khí sương đan???” Ông lão tóc bạc nhìn ngây người luôn.
Ông ta còn tưởng là cấp bậc thượng phẩm thông thường, không ngờ kết quả lại kinh người như vậy.
Sự khác biệt to lớn ấy khiến biểu cảm của ông mất khống chế.
Ông lão Toàn Đan ở bên cạnh nghe thấy chủ quản đại nhân kinh hãi hô lên, cũng vội vàng xông qua nhìn.
Nhị khí sương đan!
Trời ạ!
Thế mà lại là nhị khí sương đan.
Đây là lần đầu tiên trong đời ông ta nhìn thấy đan dược nhị khí sương đan.
Thứ này vậy mà lại có người đem ra bán đấu giá.
Người này....ngốc thật hay giả bộ ngốc vậy.
“Vẫn nhờ ngài giúp đỡ, định ra giá khởi điểm.” Lâm Tiêu nói.
Hắn không ngờ, phản ứng của hai người này lại lớn đến như thế.
Không phải chỉ là cấp bậc nhị khí sương đan thôi sao.
Ông lão tóc bạc nâng niu chiếc bình ngọc, trầm tư suy nghĩ một phen, sau đó đáp.
“Quý khách thân mến, đan dược có cấp bậc hiếm thấy như vậy, chi nhánh Đông Vực bọn ta cũng là lần đầu bán đấu giá.
“Ta kiến nghị định giá khởi điểm là một tỷ, giá bán ra cuối cùng thì ta không nói trước được, nhưng chí ít cũng phải trên hai tỷ.”