Vậy... tu sĩ tam ý cảnh thì sao?!

Như vậy, thân là tu sĩ tam ý cảnh, chẳng phải tam điều ý cảnh đều cần lĩnh ngộ đến bát thành mới có thể hóa cảnh sao?!

Lâm Tiêu đã hiểu sâu sắc về việc tu luyện ý cảnh khó như thế nào.

Phạm Thiên mộ kiếm của Kiếm Ma tông lớn như vậy, có thể dùng ngàn vạn kiếm khí nhưng cứ như vậy, trong nửa năm hắn cũng chỉ tu luyện kiếm ý đến tứ thành.

Càng về sau ý cảnh càng rối rắm. Trừ khi hắn tìm được mộ kiếm chất lượng cao hơn hoặc cơ duyên khác, nếu không chỉ dựa vào sự lĩnh ngộ kiếm ý của bản thân, cho dù hắn ngộ tính mãn cấp không thể đợi đến lúc đó.

"E hèm, xin hỏi Lạc tông chủ lĩnh ngộ Tốc Chi Ý Cảnh đến mức nào rồi?" Lâm Tiêu tò mò hỏi.

“Hả!?” Lạc Hải Thành kinh ngạc liếc nhìn Lâm Tiêu, tiếp tục nói: “Tiểu hữu Lâm Tiêu, đừng tùy tiện dò hỏi tiến độ tu vi của người khác, đây là điều tối kỵ, đương nhiên chúng ta thì không sao. Tốc Chi Ý Cảnh của ta hiện đã đạt gần đến thất thành rồi còn cách bát thành một đại bộ nữa, ta nghĩ trong vòng mười năm có thể đạt đến."

Lâm Tiêu: "..."

Mười năm ư?! Một thành ý cảnh mà phải mất mười năm.

Ôi mẹ ơi! Đầu óc Lâm Tiêu ong ong.

Bản thân đã chạm vào bia đá gì vậy. Ngộ tính của bản thân đã lĩnh ngộ Hoang Chi Ý Cảnh gì vậy.

Hai ý cảnh thì hắn vẫn miễn cưỡng chấp nhận. Ba ý cảnh, điều này thực sự đánh giá cao bản thân hắn quá rồi.

Điều khiến Lâm Tiêu bối rối nhất là ý cảnh mà hắn hấp thụ được từ tấm bia đá của Thiên Thi dường như là một ý cảnh đặc biệt hiếm có.

Làm thế nào để hắn lĩnh ngộ và tìm kiếm được nó.

Lâm Tiêu cũng có chút cạn lời.

Nhưng khi hắn nghĩ rằng đó là chuyện khi đạt Toàn Đan cảnh viên mãn mới cần lo lắng, vẫn còn một khoảng cách đáng kể, hắn cảm thấy nhẹ nhõm.

Thuyền đến đâu bắc cầu đến đó, từng bước từng bước một.

Nói không chừng khi tu vi của bản thân đạt đến Toàn Đan cảnh viên mãn, ý cảnh cũng sẽ không khác biệt nhiều.

Sau khi đoàn người Lưu Vân tông đi một hồi, cuối cùng đã đến lối vào của di tích Vô Cực.

Khi bọn họ đến, ở đây đã tập trung khá nhiều người. Có thể nói là đông như trảy hội, vô cùng náo nhiệt. Tất nhiên, hầu hết mọi người ở đây không thể vào di tích Vô Cực.

Thông thường mỗi tông môn chỉ phải mười danh ngạch tới.

Tổng cộng có khoảng một hoặc hai nghìn người vào trong.

Bên trong trận doanh của Lưu Vân tông, Lạc Vũ Thương đứng phía sau Lâm Tiêu không xa, lần này nàng ta đến đây chỉ là đồng hành, không định vào di tích Vô Cực.

Một là bởi vì nàng ta đã đến nơi này vài lần rồi và không phát hiện bất kỳ cơ duyên nào. Thứ hai, bởi vì vết thương vừa khỏi, cha nàng ta sẽ không để nàng ta mạo hiểm đi vào.

Hầu như tất cả các di tích đều có nguy hiểm và nếu mỗi lần đều đi theo một tuyến đường cố định thì sẽ không tìm thấy bất kỳ cơ duyên nào.

Do đó, khám phá bí cảnh có một mức độ nguy hiểm nhất định. Ngay khi Lạc Vũ Thương chuẩn bị tiến lên để nói với Lâm Tiêu là hãy chú ý an toàn thì một bóng người xinh đẹp nhảy đến bên cạnh Lâm Tiêu trước.

"Lâm Tiêu! ~~ đã chờ được đệ rồi, đệ đi theo người của Lưu Vân tông chậm chạp như vậy!" Nữ nhân cười híp mắt và nói.

"Hả!? Lục sư tỷ, tỷ đột phá đến Luân Hải cảnh từ khi nào vậy?" Sau khi Lâm Tiêu nhìn thấy người quen trước mặt, kinh ngạc hỏi.

Người đến là Lục Minh Nguyệt- người được Lâm Tiêu cứu khỏi tay kẻ ác bên ngoài khu rừng yêu thú, nàng ta cũng là đệ tử chân truyền của Kiều trưởng lão.

"Không sai, thiên phú của bản cô nương cũng rất tốt, nếu như ta thích luyện đan, ta đã sớm đột phá đến Luân Hải rồi." Lục Minh Nguyệt cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play