Tại cửa ra vào câu lạc bộ đêm Cú Mèo, Hứa Quân bị mấy tên côn đồ xăm rồng vẽ hổ cản lại.

“Tối mới mở cửa, về trước đi” “Tôi tìm Bạo Long!”

Mấy tên kia liếc nhìn nhau một cái, trong đó một tên có vẻ là kẻ cầm đầu, lộ ra một tia cười xấu xa, nói:

“Có phải mày tên là Hứa Quân? Thẳng ở rể của Mộc gia? Mày đến tìm anh Bạo Long đòi nợ, đúng không?”

Hứa Quân ngây ra, mấy tên côn đồ này, sao lại hiểu rõ về lai lịch của anh như vậy?

Nhưng Hứa Quân vẫn gật gật đầu. “Ha ha, chính là đang đợi mày”

Tên giống kẻ cầm đầu ấy cười lớn, hướng về phía lầu trên hét: “Anh Phì Biểu, cái tên phế vật của Mộc gia đến rồi!”

Lời tên đó vừa dứt, trong mấy tên côn đồ cùng đi xuống, có một tên thân hình mập mạp, mặc quần đùi hoa cũng bước xuống.

Hắn ta chính là Phì Biểu, tay đấm số một của Bạo Long! Tại lối vào câu lạc bộ đêm Cú Mèo, đã tụ tập mười mấy tên côn đồ.

'Tất cả bọn chúng đều mang theo nụ cười tinh quái nhìn chằm chăm Hứa Quân, giống như nhìn một con mồi sắp vào miệng.

Phì Biểu khởi động vai một chút, hỏi: “Mày là Hứa Quân? Đến tìm anh Bạo Long đòi nợ?”

“Khá lắm!"

“Nợ thì phải trả, đạo lý hiển nhiên mà! Anh Bạo Long bọn tao, đúng là có nợ bọn mày tiền... hình như một triệu thì phải.”

Phì Biểu ngược lại rất thản nhiên, cười xấu xa nói: “Nhưng mà, thời buổi này, người nợ tiền mới là ông lớn. Mày muốn đòi tiền thì phải chui qua đũng quần mấy anh em bọn tao! Sau đó mang vợ mày đến đây, nghe nói vợ mày là người đẹp số một Lệ thành. Người anh em, vợ phải để mọi người chơi chung, hỗn loạn thành mối nhân duyên tốt không phải sao!”

“Ha ha, còn ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy lời anh Phì Biểu à? Mau gọi điện cho vợ mày đi!”

“Tiểu tử, nếu mày không nể mặt anh Phi Biểu thì đừng trách nắm đấm của mấy anh đây không có mắt!”

Đám côn đồ Phì Biểu này, hiển nhiên là ăn chắc Hứa Quân. Hơn nữa bọn chúng còn vây xung quanh Hứa Quân.

Bọn chúng không phải là uy hiếp, mà là muốn Hứa Quân thỏa hiệp, tự dâng hiến người phụ nữ của mình.

Hứa Quân hai tay nắm thành quyền, mắt sáng như đuốc, lạnh lùng hỏi Phì Biểu: “Là Chu Thông đúng không? Anh ta đã báo trước cho anh, Chu Thông chắc chắn đã nói xấu rất nhiều về tôi, anh mới dám không để tôi vào mắt như vậy, đúng không?”

Phì Biểu không khỏi ngây người.

Cái tên ở rể Mộc gia này, vậy mà lại thông minh hơn lời đồn rất nhiều.

Nhưng thế thì đã sao? Anh không phải tên phế vật nổi tiếng gần xa của cái Lệ thành này sao?

Phì Biểu cười lạnh một cái, thẳng thừng nói: “Tiểu tử, mày đoán hoàn toàn đúng, nhưng thế thì đã làm sao? Ông đây muốn chơi người phụ nữ của mày, mày dám từ chối chắc? Các anh em, dạy dỗ nó chút đi.”

Phì Biểu thông qua Chu Thông đã thấy được ảnh của Mộc Tuyết Nhi.

Hơn nữa từ miệng Chu Thông biết được, Mộc Tuyết Nhi cũng khá quan tâm đến Hứa Quân.

Chỉ cần bắt được Hứa Quân, cô nhất định sẽ tự mình đưa đến.

“Tiểu tử, ông đây đánh chết mày!”

Sau mệnh lệnh của Phì Biểu, mấy tên côn đồ cùng lúc xông vào Hứa Quân. Trong đó một tên thích thể hiện nhất, động tác của hắn rất nhanh.

“Đáng chết!”

Hứa Quân thấp giọng chửi một câu, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Nắm đấm của hẳn, sắp đến trước mặt Hứa Quân.

“AI”

Hứa Quân lùi một bước để đánh trả đối phương, ra quyền còn nhanh hơn hắn gấp mấy lần.

Một quyền rơi thẳng vào đỉnh đầu tên đó, hắn yếu ớt mà ngã xuống mặt đất. “Ai da... Đại ca, đừng đánh nữa!”

“Anh Phì Biểu, chúng ta bị Chu Thông lừa rồi, nó mà là phế vật thì chúng ta còn không được xem là con người”

Tức khắc, mười mấy tên côn đồ, nằm la liệt trên đất. Người của Bạo Long cũng không phải yếu đuối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play