Hứa Quân vừa dứt lời, Mộc Tuyết Nhi đã túm lấy một bên gối ném vào anh. Đúng là người phụ nữ bạo lực!
Lời Hứa Quân còn chưa nói hết, lại phải đột ngột nuốt vào.
Sau đó, Mộc Tuyết Nhi lườm Hứa Quân một cái, cười nhạt nói: “Anh là Nhị thiếu gia của Hứa gia? Vậy tôi chính là Nhị thiếu phu nhân của Hứa gia rồi?”
“Là thế này, Tuyết Nhi, nếu em muốn...”
“Anh giả vờ cái gì chứ? Hứa Quân, sao anh không nói Vương Phú Quý là cha nuôi của anh luôn đi? Vậy anh chính là con trai của người giàu nhất Lệ thành rồi.”
Cha nuôi?
Nếu bản thân gọi Vương Phú Quý một tiếng cha nuôi, không biết ông ta còn có dũng khí sống tiếp hay không.
Mộc Tuyết Nhi có chút cao hứng, nói tiếp: “Thật là, vốn dĩ muốn nói chuyện tử tế với anh, mà toàn nói hươu nói vượn. Nếu anh thật sự là Nhị thiếu gia của Hứa gia, tôi lập tức ly hôn với anh... Dù sao với quan niệm của tôi, trong hôn nhân không được có bất kỳ sự lừa dối nào!”
Mộc Tuyết Nhi nói xong lời này, Hứa Quân hoàn toàn dại ra.
Anh đủ hiểu Mộc Tuyết Nhi, cho dù Hứa Quân có nguyên nhân, Mộc Tuyết Nhi cũng chưa chắc đã đồng ý nghe anh giải thích.
Nghĩ đến việc có thể mất Mộc Tuyết Nhị, tim Hứa Quân đau như bị dao cứa.
Miễn cưỡng cười một cái, Hứa Quân mở miệng:
“Anh...anh chỉ đùa với em thôi. Lần trước chủ tịch Vương lái xe gặp tai nạn, là anh đưa ông ấy vào bệnh viện. Ông ấy ghi nhớ ân tình này của anh nên đã nói có thể đáp ứng với anh một chuyện. Bây giờ em ký được hợp đồng với tập đoàn
Vương thị...anh và chủ tịch Vương cũng không còn nợ gì nhau nữa.”
Vì để tránh cho Mộc Tuyết Nhi suy nghĩ lung tung, Hứa Quân đã bịa ra một lời nói dối.
Tuy những gì mà Hứa Quân nói không tránh được bị suy xét, nhưng cách giải thích này, dù sao cũng khiến cho Mộc Tuyết Nhi tin là thật.
“Vẫn là cảm ơn anh”
Mộc Tuyết Nhi ấm lòng, Hứa Quân tuy không có bản lĩnh gì, nhưng cũng thật lòng thật dạ mà đối tốt với cô.
Nghĩ một chút, Mộc Tuyết Nhi nói: “Anh lên giường ngủ đi... Đây là điều mà trước đây tôi đồng ý với anh.”
“Thật sao?”
Hứa Quân vui mừng khôn xiết.
Còn Mộc Tuyết Nhi mang theo vài phần thẹn thùng mà gật gật đầu. Hứa Quân gấp chờ không nổi, nhanh chóng bò lên giường.
Nhưng, Hứa Quân lại phát hiện Mộc Tuyết Nhi cau mày, giống như có chút không vui.
“Ha ha, Tuyết Nhi, em không cần miễn cưỡng mình” Hứa Quân cười lạnh một tiếng, kiên quyết nói: “Tuyết Nhi, em nhớ lấy, sớm muộn gì cũng có ngày, em cam
†âm tình nguyện cho anh lên giường của em.”
“Tôi không có ý này”
Mộc Tuyết Nhi cau mày càng sâu. “Ngủ đi, anh hiểu!” Hứa Quân tắt đèn, lại tiếp tục ngủ dưới đất, nhắm mắt vào.
Còn Mộc Tuyết Nhi mượn ánh trăng, nhìn về bóng dáng ở dưới giường, cô có một loại kích động muốn chửi tục.
Thẳng nam tiêu chuẩn.
Mộc Tuyết Nhi chưa từng chung chăn chung gối với đàn ông, thật ra cô có chút căng thẳng, biểu cảm thể hiện ra mới nghiệm túc hơn một chút.
Sáng sớm, Hứa Quân vừa nấu xong bữa sáng, chị cả của Mộc Tuyết Nhi, Mộc Tình và cả chồng cô ta Chu Thông không mời mà đến.
Ba cô con gái của Mộc gia, ai so với ai cũng đều xinh đẹp, giá trị nhan sắc và dáng người của Mộc Tình đều thuộc hàng cực phẩm.
Vừa nhìn thấy Mộc Tình, Lâm Chỉ lập tức kêu lên: “Mộc Tình à, cuối cùng con cũng về rồi... Nếu không, mẹ sắp bị Tuyết Nhi và cả cái tên phế vật này ức hiếp chết rồi”
Là Lâm Chi tối hôm qua đã gọi điện thoại cho Mộc Tình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT