Xoay người trở lại căn phòng phía đông, Phó Nguyệt tìm được một cái khăn thêu hình con mèo lúc rảnh rỗi trước kia. Một góc khăn thêu hình con mèo dễ thương bằng đường nét đơn giản.
Phó Nguyệt quay lại đưa khăn cho Hạ Hà: “Vất vả Hạ Hà quản sự tự mình chạy đến đây một chuyến, đây là cái khăn mèo ngày thường ta thêu chơi, ngài đừng ghét bỏ, cầm để lau tay cũng được.”
Hạ Hà được phu nhân sai đi làm việc, đây vốn chính là bổn phận của nàng. Mà hiện tại Phó Nguyệt còn hợp tác cùng phu nhân, sao nàng có thể nhận lễ vật của Phó Nguyệt.
Tuy khăn cùng cách thêu đều thông dụng, không đáng giá mấy đồng, nhưng hình vẽ trên khăn kia lại thật sự khiến nàng rung động.
Không thắng nổi sự hấp dẫn, Hạ Hà từ chối hai lần, cuối cùng vẫn nhận lấy, chẳng qua việc đối xử với Phó Nguyệt càng thân thiết hơn.
“Tiểu Nguyệt muội muội, hoa văn này của muội thực sự rất đẹp, ta liền mặt dày nhận lấy vậy.”
“Hạ Hà tỷ tỷ đừng khách sáo, sau này chúng ta sẽ thường xuyên qua lại, còn có rất nhiều chuyện muốn làm phiền Đình tỷ cùng các tỷ nữa đó.”
“Có cái gì mà phiền với không phiền, Tiểu Nguyệt muội muội cũng đừng khách sáo. Chờ phu nhân tìm được vải vóc mà muội muốn, chúng ta lại đến mời muội đi xem nha.”
Hạ Hà kéo cánh tay Phó Nguyệt, sau khi thân thiết từ biệt rồi mới lên xe ngựa trở về thành.
Tiêu Thái cùng Phó Nguyệt đứng ở ngoài sân, nhìn theo xe ngựa đi xa.
Liếc nhìn qua khóe mắt, Phó Nguyệt đã sớm phát hiện mấy nhà ở gần đây, đám nương tử, mẹ chồng luôn nhìn vào nhà bọn họ bằng cách ra cửa đổ nước, hái rau v…v.
Nhà của Tiêu Thái được coi là nhà gần cuối thôn nhất ở hướng bắc, bởi vì lúc ấy Tiêu Thái không có nhiều tiền, cho nên chỉ chọn một mảnh đất nhỏ để ở, không có nhiều hàng xóm xung quanh, chỉ có vài hộ rải rác nằm ở trước cửa nhà.
Cách nhau một khoảng xa, Tiêu gia lại có ít nhân khẩu, trước kia Tiêu Thái thường xuyên ra cửa săn thú, trong nhà chỉ còn một đứa bé, các nữ nhân ở trong thôn đương nhiên cũng lười đến nhà thăm hỏi.
Chờ đến khi Tiêu Thái thành thân, nương tử hắn vừa mới gả vào thôn, mọi người đều không quen biết, nghe nói là ở nhà quan trong thành về đây, ôi chao, phong thái kia… Làm người khác cũng không dám tùy tiện tới cửa quấy rầy.
Huống chi, mấy ngày nay Phó Nguyệt bận rộn làm quen với cuộc sống mới, thêu thùa. Nàng chỉ thích an tĩnh, không qua lại nhiều ở trong thôn, mọi người cũng không có cơ hội gặp nàng, không nói chuyện được với nàng.
Lúc này lại nhìn thấy một chiếc xe ngựa ngừng ở ngoài cửa Tiêu gia, nương tử từ trong xe ngựa bước xuống chính là mặc vàng đeo bạc, trâm cài tóc bằng vàng, khuyên tai bằng bạc, cách xa như vậy mà đôi mắt cũng bị ánh vàng ánh bạc làm hoa cả mắt.
Hơn nữa, bọn họ đều nhìn thấy, nương tử kia chính là tới tìm Phó Nguyệt, không thấy hai người cầm tay ra vào, nói cười tíu tít hay sao. Còn có cả chân sai vặt ôm cái hộp gấm nữa, cũng không biết bên trong đựng thứ tốt gì.
Đám nương tử, mẹ chồng của mấy nhà hàng xóm xung quanh nhìn Phó Nguyệt há miệng muốn hỏi lại thôi.
Thật sự là không quen thân, chẳng có cớ gì để mở miệng dò hỏi, trong lòng tò mò bứt rứt không yên.
Phó Nguyệt chỉ giả vờ không biết ý nghĩ của bọn họ, sau khi thu hồi ánh mắt nhìn theo xe ngựa, lễ phép mỉm cười gật đầu thăm hỏi bọn họ, sau đó lôi kéo Tiêu Thái lập tức trở về nhà, đóng lại cửa viện.
Nhìn cửa viện nhà họ Tiêu đóng lại, đám nương tử, mẹ chồng hóng chuyện bắt đầu tụ lại thành một đống, thi nhau chia sẻ đồ vật chính mình nhìn thấy.
Trong thôn cứ như vậy, có phong phanh chuyện gì là lập tức cả thôn đều biết được.
Còn chưa tới buổi tối, nữ nhân của các nhà đều biết hôm nay có một nương tử có tiền, đánh xe ngựa mang lễ vật tới tặng cho Phó Nguyệt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT