“Nhu Nhu! Linh Đan! Các con ở đâu? Mau ra đây!” Một tiếng gọi vội vàng của nữ nhân xuyên qua núi giả trong hoa viên ở Dũng Nghị Công phủ
“Nương! Ưm……” Cục bột mới cất tiếng đã bị một bàn tay trắng nõn che lại.
“Suỵt! Đừng lên tiếng!”
Tiểu Linh Đan chớp chớp mắt, chờ tỷ tỷ buông lỏng tay ra, mới lặng lẽ hỏi: “Tỷ tỷ, nương gọi chúng ta đó. Chi bằng, chúng ta đi ra ngoài đi?” So với Nhu Nhu, đây là một tiểu cô nương vừa ngoan ngoải vừa dịu dàng.
Trên khuôn mặt giống hệt Phó Nguyệt của Nhu Nhu hiện lên vẻ do dự một chút, trái lo phải nghĩ một hồi mới ló đầu ra nhẹ giọng đáp lại: “Biểu cô! Chúng cháu ở đây nè!”
Diệp Thiên Linh theo tiếng kêu mà tìm tới, nhìn cháu gái lanh lợi tinh quái cùng với tiểu nữ nhi đang ngây ngốc cười, đau đầu nói: “Sau Nhu Nhu lại trốn ở chỗ này, còn ôm cả tiểu Linh Đan lại đây.”
Tiểu Linh Đan là nữ nhi của Diệp Thiên Linh. Tiểu Linh Đan còn có hai ca ca, đều là võ tướng giống cha bọn họ, hùng dũng, lại được Dũng Nghị Công Diệp Trạch yêu thích, đương nhiên, các tiểu cô nương vẫn chiếm vị trí hàng đầu trong lòng ông.
Tiểu Linh Đan cười khanh khách mà chạy tới ôm lấy nương mình: “Nương, con cùng tỷ tỷ chơi trốn tìm.”
Diệp Thiên Linh bất đắc dĩ mà bế nữ nhi lên, nói với Nhu Nhu: “Đừng trốn nữa, người đi rồi.”
Nhu Nhu giật giật lỗ tai, nhấp nháy đôi mắt long lanh nhìn nàng.
Diệp Thiên Linh bị nàng nhìn như thế khiến bản thân trở nên mềm lòng, thở dài: "Nha đầu cháu nói xem, hiện giờ đã mười bảy tuổi rồi, sao vẫn còn tùy hứng như thế. Cháu cứ trốn tránh, để nương cháu đi ứng phó những phu nhân kia ở chỗ công chúa. Cháu không sợ nương cháu thật sự chọn phu quân cho cháu sao? Chính mình không nhìn xem về sau không hài lòng thì làm sao bây giờ?”
Tiêu Nặc đi theo Diệp Thiên Linh đi ra, kiêu ngạo mà vênh đầu nói: “Nương cháu sẽ không làm thế đâu, cho dù cháu có mờ mắt, nương cháu cũng sẽ không chọn người lung tung.”
Diệp Thiên Linh nhất thời không nói gì, không biết nên khen ai mới ổn.
Tiêu Thái và Phó Nguyệt chỉ có một nữ nhi duy nhất là Tiêu Nặc. Ngần ấy năm, thấy hắn không có thêm con, không phải không có nhà nổi lên dã tâm, muốn dâng nữ nhi trong nhà cho hắn làm thiếp. Chỉ cần sinh đứa con trai, chẳng lẽ không chiếm được Tiêu gia sao?!
Nhưng không đợi bọn họ khuyên Phó Nguyệt, Tiêu Thái đã trực tiếp từ chối lão gia nhà bọn họ. Hơn nữa cũng không biết từ chỗ nào truyền ra lời đồn, nói năm đó Tiêu Thái ở trên chiến trường bị thương thân thể, về sau liền không giải quyết được gì nữa.
Vả lại từ trước đến nay Tiêu Thái không hề có hứng thú với nữ sắc, muốn tìm một cơ hội để cưỡng ép nhét vào cũng không có.
Cứ như thế, tiểu cô nương duy nhất của Tiêu gia là Tiêu Nặc, thật sự có thể nói là hưởng muôn vạn sủng ái mà lớn lên. Hiện giờ đã sắp mười bảy tuổi, ngoài việc hôn sự mà công chúa Tề Đồng lo lắng cho cô bé ra thì cả đám người Tiêu gia lại không hề vội vã chút nào.
Có một lần Tề Đồng chủ động nhắc tới việc này với Tiêu Thái, thế mà Tiêu Thái lại nói muốn nuôi nữ nhi cả đời, khiến Tề Đồng tức đến mức suýt ngất.
Nhu Nhu còn đang phàn nàn cùng biểu cô mình: “Biểu cô, ngài trở về giúp cháu cầu xin công chúa đi. Đám thế tử, công tử này thật sự không ổn mà. Người nào văn võ cũng không thể sánh bằng A Giản thúc thúc, Thiên Trung biểu thúc và cả các cữu cữu Bùi gia nữa.”
“Các thúc thúc của cháu nói, không qua được cửa ải của bọn họ thì không xứng để cháu liếc nhìn một cái”.
Diệp Thiên Linh cứng họng không còn lời gì để nói, Tiêu Giản và Diệp Thiên Trung là văn Trạng Nguyên, Võ Trạng Nguyên, còn cả hai tiểu tử Bùi gia kia cũng không tầm thường, đều là người xuất sắc trong đám đồng lứa tuổi ở Vân Kinh. Có thể đồng thời ứng phó bốn người bọn họ thì phải cực kỳ xuất sắc…
Mà sau bốn người này còn có cha đẻ, đại cữu cữu khảo nghiệm nữa, việc này còn khó hơn nhiều so với việc năm đó phu quân nàng thể hiện anh hùng cứu mỹ nhân mà bị đánh đòn một trận.
Diệp Thiên Linh lắc đầu: “Thôi thôi, ta không nói nổi tiểu nha đầu tinh quái cháu đâu. Đơn giản là còn có nương cháu ứng phó trước rồi. Đi thôi, bà cố trẻ của tôi ơi.”
“Hì hì hì……”
**
Khang bình năm 46.
Tiêu Thái chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, đúng là thời điểm tuổi xuân đang chín, lại xin bệ hạ từ chức giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang. Bệ hạ mấy phen giữ lại, thấy ái khanh tâm ý đã quyết nên đành bất đắc dĩ mà chấp nhận.
Tiêu Thái bước nhanh trở về, Phó Nguyệt đang sai người thu gom hành lý.
Năm tháng đặc biệt ưu ái nàng, ở trong mắt Tiêu Thái, nàng vẫn là nữ tử đẹp nhất mà hắn từng gặp.
“Đã trở lại rồi à?” Phó Nguyệt quay đầu cười nhìn về phía hắn.
“Ừ.” Tiêu Thái nắm lấy tay nàng, đưa nàng chậm rãi trở về phòng.
“Bệ hạ đã ân chuẩn, ngày mai chúng ta có thể khởi hành.”
“Chúng ta thật sự lén lút đi sao?” Phó Nguyệt hơi do dự một chút.
Tiêu Thái nhẹ giọng hồi tưởng nói: “Nàng muốn đi xem phong cảnh bên ngoài, thừa dịp hai ta còn đi được, cố gắng đi bên ngoài nhìn xem nhiều hơn đi. Chờ về sau, chúng ta sẽ trở về thành Thạch Châu dưỡng lão. Nếu nàng cao hứng thì tiếp tục mở cửa hàng điểm nhỏ, ta làm trợ thủ cho nàng……”
Phó Nguyệt nghe hắn nói, khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn, đó là những ngày tháng tiêu dao mà bọn họ vẫn luôn mong muốn về sau.
“Nhưng Nhu Nhu, còn cả Tiêu Giản nữa……”
Tiêu Thái nhướng mày: “Hiện giờ bọn nhỏ đều đã lập gia đình, lập nghiệp, không có gì cần phải bận lòng nữa. Chúng ta ngày mai liền xuất phát!” Nếu không, nha đầu kia nhất định sẽ dìu già dắt trẻ mà đuổi kịp bọn họ. Còn cả thằng nhóc bụ bẫm nhà A Giản nữa, nhất định sẽ bám lấy Tiểu Nguyệt khóc lóc không buông tay.
Khó khăn lắm sau này nương tử mố thuộc về một mình hắn, cái đám kéo chân sau kia đừng mơ có người nào đuổi kịp!
Phó Nguyệt buồn cười mà nâng mặt hắn lên dỗ dành nói: “Được, được, được, ngày mai chúng ta sẽ lén rời đi. Chỉ có hai ta!”
Ngày hôm sau, một bức thư để lại khiến người trong Tiêu phủ rối tung hết cả lên……
(HOÀN)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT