"Tiểu tô tô, ôm!" Nhu Nhu chập chững bước tới, ngẩng đầu kéo kéo góc áo của Tiêu Giản.

Diệp Thiên Trung vừa cúi đầu đã nhìn thấy một viên gạo nếp nho nhỏ đang lăn lộn dưới chân mình: "Đại tô tô ôm Nhu Nhu được không?" Sức lực hắn khỏe hơn A Giản.

"Được, ôm, ôm!" Nhu Nhu ngọt ngào cười rộ lên. Diệp Thiên Trung bế con bé lên, đặt nó ngồi ở giữa phía trước cửa sổ, ôm Nhu Nhu vững chắc ngồi dựa vào lồ ng ngực mình.

"Oa!" Nhu Nhu cúi đầu nhìn một biển người ở dưới đường, kêu lên một tiếng sợ hãi đáng yêu.

Tiêu Giản dịch người sang bên cạnh để tạo cho bọn họ một khoảng trống, hắn cười hỏi Nhu Nhu: "Nhu Nhu có biết đúng ta đang làm gì ở đây không?"

"Chờ phụ thân!" Chuyện này nó biết. Từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, người trong phủ bàn tán liên miên không dứt về chuyện này, khiến con bé không muốn biết cũng khó.

"Đúng thế, Nhu Nhu thật thông mình. Chúng ta đợi thêm một lát nữa là có thể nhìn thấy huynh ấy rồi." Khi đối mặt với Nhu Nhu, Tiểu Tiêu Giản luôn coi mình là một đại nam nhân đặc biệt săn sóc con bé.

Những thứ này đều là do hắn không tự giác được mà hàng ngày học từ Phó Nguyệt, nhưng rốt cuộc hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi, mỗi khi chiếu cố người khác đều khiến người ta cảm thấy ấm lòng nhưng lại buồn cười.

Phó Nguyệt im lặng nhìn ba đứa lớn nhỏ đang ngồi nói chuyện vui đùa ở bên cạnh cửa sổ. Vừa rồi Nhu Nhu ngồi trong ngực nàng, nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh huyên náo nên không nhìn được mà muốn đi qua nhìn xem.

Nha hoàn của Diệp Thiên Linh nhanh chóng bước vào, vẻ mặt tươi cười: "Đã đến rồi! Đã đến rồi!"

Mọi người quay đầu lại nhìn về phía nàng.

"Tiểu thư, biểu thiếu phu nhân, gã sai vặt phía dưới truyền lời, lão gia và biểu thiếu gia đã tới trước thành rồi, chỉ cần đi qua hai cung đường nữa là sẽ tới chỗ của chúng ta."

Trong mắt Diệp Thiên Linh và Phó Nguyệt đều lóe lên sự vui mừng. Rốt cuộc cũng đợi đến ngày này rồi!

Tiêu Giản vừa nghe xong đã không còn khí chất ổn trọng như lúc dỗ dành Nhu Nhu vừa nãy nữa, hắn vội vàng vươn tay ngoắc gọi Phó Nguyệt: "Tẩu tử, tẩu mau tới đây xem, mau đến nhìn ca ca này."

Phó Nguyệt đứng dậy: "Đến đây đến đây."

Các nha hoàn mở hết hai cánh cửa sổ ra, Phó Nguyệt và Diệp Thiên Linh đứng ở bên cạnh Tiêu Giản và Diệp Thiên Trung.

Nhu Nhu thấy nương bước lại, con bé vươn tay về phía nàng. Lồ ng ngực mẫu thân mềm mại lại thơm thơm, Nhu Nhu thích nhất là ngồi trong lòng nương.

Phó Nguyệt bước lại ôm lấy Nhu Nhu. Đôi tay nàng ôm con bé hơi siết chặt lại, dần dần đổ mồ hôi, trong lòng có một tia lo lắng và khẩn trương.

Phó Nguyệt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ở hai bên ngã tư đường đều đang có dân chúng Vân Kinh đứng vây quanh, chật như nêm cối, tiếng người ồn ào. Ngay cả phòng đối diện lầu hai này cũng có thể thấy lờ mờ có người đang đứng đó. Đó là một nữ lang hào sảng phóng khoáng, nàng ấy cũng giống như các nàng, mở rộng cửa sổ đến nhìn đường phố, ánh mắt chạm nhau, mọi người nhìn nhau cười.

Tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, từng đợt tiếng hoan hô vang vọng truyền đến từ phía trước.

Trong chớp mắt, dân chúng im lặng, tất cả đều chăm chú nhìn về phía trước.

"Lộp cộp lộp cộp lộp cộp..." Tướng quân oai hùng cưỡi một con ngựa cao lớn bỗng xuất hiện, đám đông đồng loạt phát ra tiếng hoan hô đến khản cổ, âm thanh vang tận trời xanh.

"Đô thống Phủ Bắc! Là Đô thống Phủ Bắc!"

"Dũng Nghị Công!"

"Dũng sĩ Lệ triều của chúng ta đã trở về rồi!"

"Con ta! Con ta ở đâu rồi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play