Tiêu Thái dẫn Tiêu Giản đi vào trước cửa phòng bếp, còn chưa đi vào đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt.
Mùi thơm của dầu chiên mang theo hương vị thơm ngon của món ăn mặn, mùi thơm ngọt ngào của bột mì chiên thoang thoảng bay ra, Tiêu Giản hơi hơi ngửa đầu ngửi ngửi, cảm giác như thấy được sự mềm mại ngọt ngào của bánh mì.
Tẩu tử lại làm món ăn ngon rồi!
Tiêu Giản không nhịn được níu chặt đại ca còn đang bước đi chậm, chạy nhanh về phía trước, “Tẩu tử! Thơm quá!”.
Tiêu Thái nhìn con mèo nhỏ ham ăn này mà thấy buồn cười, chân hắn dài, bước đi nhanh vài bước đã đuổi kịp bước chân ngắn nhỏ của cậu bé.
Đi vài bước vọt vào phòng bếp, Tiêu Giản bám vào góc bàn, nhón chân nhìn về phía mặt bàn.
Quả nhiên, trên cái đ ĩa lớn chứa đầy bánh trứng màu vàng ươm, bên trong bọc rau hẹ thon dài màu xanh tươi đẹp, còn đang từ từ bốc hơi nóng vì mới được ra lò.
Trong ánh mắt tròn xoe của Tiêu Giản ánh đầy những chiếc bánh bột mì.
Phó Nguyệt đang nắm cơm nắm, trêu chọc cậu bé: “Ai nha, không xong rồi! Không biết tẩu tử có quên cho gia vị vào trong bánh trứng hay không, không biết liệu có nhạt đến mức không thể ăn hay không?”
Bánh trứng đẹp như vậy sao có thể khó ăn chứ? Tiêu Giản nghiêng đầu, không tin và cảm thấy mất mát.
Hắn xung phong nhận việc: “Để đệ! Đệ giúp tẩu nếm thử mùi vị.” Đồ ăn trân quý lại được tẩu tử vất vả làm, cho dù có khó ăn đến mấy Tiêu Giản cũng âm thầm quyết định sẽ ăn hết chúng!
Tiêu Thái cười cười, không vạch trần lời trêu đùa của Phó Nguyệt, còn phối hợp gắp một miếng bánh trứng cho Tiêu Giản.
Bánh hơi to một chút không dễ gắp, Tiêu Giản bắt lấy bánh trứng còn hơi nóng, xếp chúng thành hình dạng bánh cuốn, sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt liền cắn một miếng nho nhỏ. Lập tức đồ ăn thơm ngọt bùng nổ trong khoang miệng cậu bé, vỏ bánh vừa mềm mại vừa dai, lại còn cả trứng gà vừa mềm vừa mịn cùng với rau hẹ mang theo mùi thơm đặc biệt, đủ loại khẩu vị được cảm nhận khiến miệng lưỡi người ta ứa nước miếng, mùi vị ngon vô cùng.
Tiêu Giản kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó liên tiếp cắn một ngụm thật to.
Thấy cậu bé chỉ trong chớp mắt đã gặm xong một phần ba cái bánh, xem ra hương vị cũng không tệ. Phó Nguyệt dở khóc dở cười, Tiêu Thái cũng nhanh chóng rót một chén nước cho cậu bé cho: “Ăn từ từ!”
Tiêu Giản gật gật đầu, chậm rãi nhấm nuốt xong đồ ăn: “Tẩu tử, bánh trứng ăn ngon lắm, tẩu cho gia vị rất vừa vặn!”
Tiểu tử ngốc!
Phó Nguyệt: “A Giản cứ ăn từ từ. A Thái ca, chàng đi hậu viện hái cho ta một chút rau xà lách lại đây, ta dùng làm cơm nắm.”
Tiêu Thái gật đầu, đi hái một ít rau xà lách, rửa sạch rồi đưa vào phòng bếp.
Không có rong biển, dùng rau xà lách để gói cơm nắm lại cũng được, thuận tiện để cầm tay ăn, đồng thời cũng có thể cảm nhận được độ giòn và thanh mát của rau.
Nhanh chóng ăn mấy cái bánh trứng và cơm nắm, Tiêu Thái lấy túi giấy mà Phó Nguyệt chuẩn bị cho hắn gói đồ ăn lại, sau đó lên núi xem xét con mồi.
Bữa ăn này coi như bữa trưa sớm, Phó Nguyệt cất số bánh trứng còn dư lại và cơm nắm đặt ở trong nồi giữ ấm.
“A Giản, buổi chiều đệ đói bụng thì tìm tẩu tử, tẩu lấy bánh trứng cho đệ ăn nhé.”
“Vâng.” Tiêu Giản chủ yếu là no không ăn được nữa, vẫn còn muốn tiếp tục ăn món bánh ưa thích mà!
“Đệ đi vào phòng khách lấy sa bàn ra sân chơi đi, trước hết ôn tập những chữ mà hôm qua tẩu tử dạy đệ, đợi chút nữa ta lại đến dạy đệ chữ mới.”
Nghe thấy sa bàn đã làm xong, Tiêu Giản vô cùng cao hứng đi lấy món đồ chơi mới để học chữ.
Phó Nguyệt rửa sạch, ngâm thịt và dạ dày heo, sau đó về phòng lấy rổ đồ thêu tiếp tục thêu thùa.
Trong viện yên tĩnh, cây táo cao lớn sừng sững duỗi cành cây đón ánh mặt trời, dưới bóng râm của tàng cây có một người lớn một người nhỏ ngồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT