Bùi Thiện Tân cùng Bồ Ngọc cõng tiểu Phó Mặc, tìm mẹ mìn, đi Thanh Châu tìm. Nhưng suốt cả chặng đường cảnh còn người mất, biển người mênh mang không tìm được bóng hình của muội muội.
Niềm hi vọng trong mắt Phó Mặc bị dập tắt, cuối cùng xuôi theo hai vợ chồng Bùi Thiện Tân cùng đi Mạc Bắc xa xôi, từ đây sửa tên là Bùi Mặc, thành con trai của Bùi gia.
Bồ Ngọc bận rộn kinh doanh tửu quán ở tiền viện, Bùi Mặc liền ở hậu viện làm trợ thủ cho Bùi Thiện Tân, thường thường còn có thể trông chừng cửa hàng khi hai vợ chồng ra ngoài giao hàng.
Láng giềng của tửu quán thấy bọn họ đi ra khỏi nhà một chuyến mà lại đem theo một đứa bé trở về, đều nói là Bồ Ngọc từ bỏ, không sinh đẻ được liền nhận nuôi đứa con trai về sau dưỡng lão.
Có thím liền tới khuyên Bồ Ngọc, bảo bà bỏ đứa trẻ này đi, sau đó lại nhận nuôi một đứa bé mới sinh một lần nữa. Đứa bé này lớn như vậy, đã nhớ rõ thân thế của chính mình, chi bằng nuôi một đứa từ nhỏ còn thân thiết hơn!
Bồ Ngọc cười cười, cảm tạ bà thím thật lòng suy xét cho mình, nhưng vẫn nuôi nấng Bùi Mặc tử tế.
Thấy bà nước đổ lá khoai, có người liền cười nhạo, chờ xem hai vợ chồng này ngày sau bị chê cười.
Không ngờ rằng đứa nhỏ này lại người mang phúc. Sau khi hắn tới nhà được 2 năm thì Bồ Ngọc mang thai, sinh được tiểu tử rất mập mạp, đặt tên là Bùi Bột, về sau lại sinh được đứa con thứ ba là Bùi Hạo.
Mấy người già đều nói là hai vợ chồng thiện tâm nhận nuôi Bùi Mặc, cả nhà hành thiện tích đức cảm động ông trời, vì vậy đã tặng Bùi gia hai đứa nhi tử ruột.
Hai vợ chồng cũng cảm thấy Bùi Mặc là phúc khí mang đệ đệ đến, vì vậy đối xử với hắn còn tốt hơn so với nhi tử ruột. Đặc biệt hai tiểu tử kia lớn lên một chút thì đuổi gà bắt chó, làm người ta rất bực bội. Bồ Ngọc cầm theo cái chổi thở dài, nói thẳng là sinh ra hai tên đòi nợ, sao không thể học giỏi như đại ca chứ.
Hai đứa bé nhìn về phía cha mẹ le lưỡi, nhanh như chớp trốn đến sau lưng đại ca.
Chờ đến khi Bùi Mặc lớn tuổi hơn một chút, thân thể cường tráng càng thêm cao lớn anh tuấn, các tiểu cô nương đầu đường cuối ngõ nhìn thấy hắn liền đỏ mặt. Đám bà mối giới thiệu hôn nhân đã sắp san bằng ngạch cửa Bùi gia, nhưng Bùi Mặc không dao động.
Bồ Ngọc vừa hỏi ý tứ của hắn, hắn liền nói không vội, không vội.
Bồ Ngọc thở dài, cũng không ép hắn. Trong lòng đại nhi tử nghĩ cái gì thì bà cùng lão Bùi đều thừa biết.
Sau khi Bùi Mặc mười sáu tuổi đã dám một mình đi vận chuyển rượu xa nhà, thuận tiện ở bên đường tìm hiểu tin tức của muội muội.
Không tìm được muội muội, hắn liền không muốn thành thân. Vài lần Bồ Ngọc muốn nói lại thôi, không đành lòng dập tắt hi vọng của nhi tử.
Bùi Mặc vẫn luôn tin tưởng rằng muội muội còn sống.
Bồ Ngọc luôn nghĩ chờ một chút, chờ một chút đi, trong lòng Bùi Mặc có một cây đinh, chờ hắn có thể tiếp thu sự thật, hắn sẽ buông bỏ mọi khúc mắc để lập gia đình.
**
Bùi Mặc ngồi trò chuyện cùng lão cha, giữa trưa hai đứa trẻ về trong nhà nghe thấy tiếng người lớn trò chuyện liền nhanh như chớp kêu khóc vọt vào.
“Đại ca! Đại ca!”
Mỗi tay Bùi Mặc tiếp đón một đứa đệ đệ, vững vàng mà bế lên.
Bùi Bột và Bùi Hạo ôm lấy cổ hắn, làm rơi cả nước mũi, nước mắt lên quần áo hắn.
Bùi Bột: “Đại ca, sao bây giờ ca mới trở về?”
Bùi Hạo: “Đại ca có đi nữa hay không? Đệ không muốn đại ca đi!”
Bùi Mặc ước lượng hai tiểu tử, khá nặng. Hắn nhíu mày nói: “Ngày mai đi.”
“Oa! Hu hu hu…… Ca ca đừng đi……” Hai tiếng khóc lớn vang trời. Bùi Mặc mím khóe môi cười rộ lên.
Bùi Thiện Tân tức giận nói: “Hai con mau xuống dưới, nhìn xem làm hỏng hết quần áo của ca ca các con rồi! Nó còn có chính sự nữa đó.”
Hai tiểu tử kia không để ý tới lời cha nói, tiếp tục khóc lóc đến khàn cả giọng. Ca ca đi một năm, bọn họ mỗi ngày đều ngóng trông, hiện giờ khó khăn lắm mới trở lại, sao lại phải đi nữa chứ?
Nghe thấy tiếng khóc của đám tiểu nhi tử, Bồ Ngọc cầm cái chổi đi vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT