Về phần vì sao lại chọn Tây thị, đây chỉ là bản năng phản ứng của Dương Hiền Tư.
Vốn chỉ là tiện tay làm việc thiện, nhưng vị Dương Tuyết Liên biểu muội này lại là người liễu yếu đào tơ, cơ thể yếu ớt, thường xuyên bệnh đau. Nhưng bọn họ vốn không quen ai nơi này, nên bà bà đi theo nàng ta chỉ có thể tới tìm đại thiếu gia nhờ giúp đỡ mấy lần.
Bất đắc dĩ, Dương Hiền Tư chỉ có thể mang theo gã sai vặt đến thăm vài lần.
Từ đó, hắn đắm chìm vào hồng nhan mộng, nhan sắc Tuyết Liên biểu muội như hoa, hồng tụ thiêm hương, lê hoa dái vũ, khiến người cứ muốn ở cạnh...
(1) Hồng tụ thiêm hương: nói về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ. Nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ những người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh.
Cứ vậy bất tri bất giác, trong tiểu viện, phong tình nở rộ.
Đợi đến khi phu nhân Diệp Thiên Linh đi theo mẫu thân rời kinh, Dương Hiền Tư tới đây càng thường xuyên hơn.
Gương mặt Ngô Phong không chút biểu tình, tay nắm chặt tờ giấy, đột nhiên vò nát chúng thành một cục rồi ném xuống đất.
Nhưng bộ ngực phập phồng đã biểu lộ lửa giận bị đè nén của chủ nhân nó.
Loại nữ tử này cũng xứng để Dương Hiền Tư hắn làm ra loại chuyện như thế này sao?!
Chỉ cần có chút đầu óc, dụng tâm đi điều tra người này, cũng sẽ không bị loại nữ nhân này lừa gạt câu dẫn. Dương Hiền Tư còn là thế tử gia tương lai của phủ Đoan Minh Hầu sao, hay hắn đọc sách đến ngu muội rồi?
Sau khi rót một ấm trà lạnh uống hạ hỏa, Ngô Phong thở ra một hơi.
Hắn nhặt miếng giấy vo tròn trên mặt đất lên vuốt thẳng ra, nghiêm chỉnh sao chép ra một bản khác, lát nữa hắn sẽ trình lên cho công chúa, để người định đoạt.
Buổi tối về phòng, Ngô Phong lấy mảnh giấy nhăn nhúm kia đưa cho Chung Tình xem.
Mắt Chung Tình đỏ bừng, sau khi đọc xong tờ giấy, cả người bà choáng váng. Bà dẫm nát tờ giấy dưới đất, đi qua đi lại xung quanh, mở miệng giọng đầy căm hận: "Ngu xuẩn! Hồ đồ! Sao hắn lại dám!"
Chung Tình nghiến răng định xông ra khỏi cửa, Ngô Phong nhanh tay lẹ mắt ngăn thê tử của mình lại: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn đi nói cho công chúa biết, để công chúa dạy dỗ thứ tiện nhân vô liêm sỉ này."
"Ngươi bình tĩnh chút đi, nhìn xem giờ này là giờ nào rồi, công chúa đã sớm đi ngủ, có chuyện gì ngày mai hẵng nói." Ngô Phong giữ lấy tay bà, khuyên nhủ.
Chung Tình ngẩng đầu nhìn Ngô Phong, một lúc lâu sau, bà vùi đầu vào lồ ng ngực hắn, khóc không thành tiếng, nỉ non lặp đi lặp lại: "Sao hắn có thể đối xử với đại tiểu thư như thế! Sao hắn lại dám đối xử với đại tiểu thư như thế!"
Dũng Nghị Công và công chúa có ân với phu thê bọn họ, hơn nữa bọn họ đã thành thân gần hai mươi năm mà vẫn không có con, nên đã sớm xem các tiểu thư thiếu gia trong phủ như con của mình mà đối đãi.
Khi biết được việc này, trong lòng Ngô Phong cũng vô cùng đau khổ.
Minh Ngọc Đường.
Tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo, Ngô quản gia có việc cầu kiến.
Tề Đồng đặt chén trà xuống, đánh giá sắc mặt tái nhợt của Chung Tình: "Tình Nhi, hôm nay cơ thể ngươi không thoải mái sao? Nếu không khỏe thì hãy trở về nghỉ ngơi đi. Nhưng hiện tại Ngô Phong tới đây, hai phu thê các ngươi lại ầm ĩ chuyện gì đấy?"
Chung Tình nở một nụ cười khó coi, khàn giọng nói: "Công chúa, A Phong có chuyện quan trọng cầu kiến."
Tề Đồng nhíu mày, nói với nha hoàn: "Mau mời Ngô quản gia vào."