Thương nhân là những kẻ khôn khéo, mùa đông vừa qua, Phó Nguyệt đã thấy trong Vân Kinh có ba, bốn gia đình bắt chước theo. Nàng cũng từng nếm qua vài lần ở trong Dũng Nghị Công phủ.
Ngoài trừ lẩu, có thể thử nghiệm cái gì đây?
Phó Yến khép sổ sách lại, quyết định vẫn nên chú ý bên trong Vân Kinh, trước tiên khảo sát xem trên phương diện ẩm thực có các loại món đa dạng thế nào.
Vì vậy, mấy ngày kế tiếp, Phó Nguyệt đi sớm về trễ, dẫn theo hai người Thạch Dương Thạch Mãn đi dạo hai nơi chợ Đông chợ Tây.
Vì để tìm hiểu toàn bộ trình độ của những người làm cùng nghề, Phó Nguyệt đều ăn cơm trưa và cơm chiều ở bên ngoài.
Tề Đồng biết quyết định của nàng cũng không nói cái gì, chỉ phái hai thị vệ đi theo phía sau bảo vệ ba người bọn họ.
Phó Nguyệt vốn định cự tuyệt.
Tề Đồng cầm tay nàng khuyên nhủ: "Nào, con để bọn họ đi theo đi. Bình thường không có chuyện gì, nhưng nếu có vài người không có mắt, cũng tránh để tay con bị ô uế."
Phó Nguyệt không muốn để lộ thân phận, nhưng trong Vân Kinh có nhiều nhà quyền quý, những kẻ quần là áo lụa ỷ thế hiếp người không ít. Nếu thật sự có kẻ đuôi mù chọc đến, có người bảo vệ nói rõ thân phận, có lẽ danh tiếng nhất phẩm phủ Dũng Nghị Công cũng có thể dọa lui được rất nhiều người.
Phó Nguyệt nhớ tới thân thủ của Thạch Dương, sau đó mới nhận lấy ý tốt của công chúa.
Tề Đồng thấy nàng bận rộn làm việc, tuy người có chút mỏi mệt, nhưng so với mấy ngày trước thì tinh thần tốt hơn rất nhiều. Nàng vui mừng nhìn Phó Nguyệt bận bịu lo chuyện cửa hàng.
Tề Đồng cười ôm Nhu Nhu: "Con cứ yên tâm ra ngoài lo việc buôn bán đi, đã có ta chiếu cố Nhu Nhu rồi. Có cần ta nói với Diêu gia một tiếng không?"
Mỗi ngày Diệp Thiên Trung và Tiêu Giản đều đi đọc sách, trong phủ thanh tịnh, có tiểu Nhu Nhu ở đây chơi đùa cùng nàng, Tề Đồng cảm thấy cả ngày sẽ thú vị hơn, đỡ phải lo lắng đến chuyện của Diệp Trạch.
Về phần Diêu gia, dù sao bọn họ cũng là thương nhân hoàng thất. Trong Vân Kinh có khá nhiều cửa hàng của bọn họ, Tề Đồng muốn giới thiệu tiến cử giúp Phó Nguyệt một phen, có người quen hướng dẫn cũng sẽ thuận tiện hơn cho việc kinh doanh.
Phó Nguyệt cười ôn hòa: "Tạm thời con còn chưa quyết định xong, trước tiên cứ đi xem xét thử đã. Nếu thật sự cần tìm người hỗ trợ, còn phải làm phiền công chúa giúp con kết nối đấy."
Trong lòng Phó Nguyệt đã có sắp xếp, không muốn hưng sư động chúng làm phiền Diêu gia. Nhưng tâm ý của công chúa, nàng nhận.
Tề Đồng: "Được được được. Con cứ thử nghiệm đi, có vấn đề gì thì cứ tới tìm ta." Chẳng qua chỉ là một gian hàng, Tề Đồng không đặt ở trong mắt, để bọn tiểu bối tự làm khổ đi vậy.
"Tốt quá, Tiểu Nguyệt tạ ơn công chúa trước."
"Đều là người một nhà, không cần phải nói như vậy. Có cái gì không hiểu, con có thể hỏi Ngô quản gia, tri thức hắn phong phú."
"Được, có lời này của ngài, con không thể không quấy rầy Ngô quản gia rồi. Chung nương tử cũng đừng ghét bỏ ta đấy."
Chung nương thử cũng cười trêu ghẹo: "Chỉ cần A Dương bằng lòng làm cho hắn hai bữa cơm là hắn hài lòng lắm rồi, thiếu phu nhân cứ việc sai sử."
"Ha ha ha, vậy được, đêm nay ta sẽ nói A Dương xuống bếp làm vài món đưa qua cho Ngô quản gia."
Sau vài ngày Nhu Nhu đã quen thuộc ở trong viện của Tề Đồng, rốt cuộc cũng có thể rời khỏi Phó Nguyệt mà an tĩnh chơi đùa, chỉ cần buổi tối có thể nhìn thấy mẫu thân là tốt rồi. Còn có Thạch bà bà ở đây chiếu cố, Phó Nguyệt cũng yên tâm. Thừa dịp đứa nhỏ không chú ý, nàng đánh mắt với Tề Đồng một cái rồi lặng lẽ lui ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT