“Biết sai? Xin tha?” Tề Chước lạnh lùng cười một tiếng, “Ai sẽ thương xót mà tha cho bá tánh ở hai thành trì Tây Bắc của ta đây?”
Binh Bộ thượng thư nhìn trộm thừa tướng cùng Hộ Bộ thượng thư ở phía trước.
Toàn bộ hai người mặt vô biểu tình mà cụp mắt đứng ở kia, không nói lời nào.
Ngày thường hắn không rất tôn thờ thừa tướng Phương Thư Thực, sao ông ta có thể bàng quang đứng ở một bên như người không liên quan vậy? Không đợi hắn nói chuyện, ánh mắt lạnh lẽo của Phương Thư Thực dường như trong lúc vô tình quét về phía hắn một cái, Binh Bộ thượng thư run lên, run rẩy mà gục đầu xuống.
Lửa giận của bệ hạ thật đáng sợ, thủ đoạn âm trầm, lạnh lùng của thừa tướng cũng làm người ta phát sợ.
“Ngày mai người mang tin tức về sẽ ở trên triều bẩm báo chiến sự ở Tây Bắc, các vị khanh gia có đối sách gì không?”
Mọi người trầm mặc, triều Lý yên ổn nhiều năm nên trọng văn khinh võ, chức quan võ tướng của thế hệ trẻ tuổi lần này phần lớn đều là con cháu từ các quan hệ thông gia mà đề cử, chỉ biết khoa chân múa tay một chút, không có mấy người thực sự có tài.
Hiện nay phải chọn ra một người có thể đảm nhiệm trọng trách đi về phía Tây Bắc ngay lập tức, mọi người không dám ra mặt nói chuyện.
Những ý nghĩ nhỏ mọn này sao Tề Chước có thể không biết chứ?
Dĩ vãng vì cân bằng thế lực khắp nơi, có một số việc hắn mắt nhắm mắt mở. Nhưng chiến sự khẩn cấp, đã bị Bắc Nhung dẹp xong hai tòa thành trì, không thể lại phái thêm một kẻ ăn hại đi qua đó.
Những lão tướng khác bị hắn phái trấn thủ ở những mặt biên giới khác của triều Lý, không thể đổi dễ dàng được, chỉ có thể chọn người từ trong kinh. Mà trong Vân Kinh, Phủ Viễn tướng quân là lão tướng quân mà thời kỳ tiên hoàng để lại, nhưng hữu tâm vô lực.
Tề Chước gõ gõ mặt bàn, ánh mắt chuyển hướng về phía Dũng Nghị Công Diệp Trạch đang đứng ở vị trí đầu tiên.
Diệp Trạch hiện giờ đang tuổi tráng niên, hơn nữa hắn biết bản lĩnh của Diệp Trạch. Văn võ song toàn, mưu kế bài binh bố trận vô song, là một mãnh tướng.
Diệp Trạch cảm nhận được ánh mắt của bệ hạ dừng ở trên người ông, khóe mắt thấy đám người vẫn lặng im không nói.
Hắn không hề chờ đợi, bước nửa bước về phía trước nói, “Thần nguyện phân ưu cùng bệ hạ, xin chiến một trận!”
Phương Thư Thực ngước mắt nhìn Diệp Trạch ở phía trước, sau đó hờ hững gục đầu xuống.
Tây Bắc báo nguy, hiện tại trong Vân Kinh có thể xuất chiến cũng chỉ có vị phò mã gia đã từng cưỡi ngựa đi theo bệ hạ lập công này.
Bởi vì Lư Phó đô thống vô năng, bệ hạ đang nổi nóng, Phương Thư Thực khéo đưa đẩy đương nhiên sẽ không phản đối vào lúc này
“Tốt, tốt, tốt.” Tề Chước giương mi, vui mừng với việc Diệp Trạch chủ động gánh vác.
“Các khanh gia có ý kiến gì khác không?”
“Dũng Nghị Công dũng mãnh hơn người, có thể gánh vác được!”
“Có Dũng Nghị Công trấn thủ, Bắc Nhung nhất định sẽ không dám tái phạm biên cảnh nước ta.”
……
Trong thư phòng đám chúng thần tử thi nhau cất tiếng phụ họa, họ đều không phải là kẻ ngốc, đã thấy bệ hạ vừa lòng Dũng Nghị Công rồi thì bọn họ đương nhiên sẽ không phản đối. Huống hồ ngoài Dũng Nghị Công ra, bọn họ cũng không biết nên đẩy ai ra thu về những vùng đất đã mất.
Mà nếu Dũng Nghị Công thất bại…… Cho dù hắn là phò mã của trưởng công chúa, có tình nghĩa cùng bệ hạ lúc thiếu niên, e là cũng sẽ mất thánh tâm.
Mặc kệ kết quả tốt hay xấu, bọn họ chờ là được.
“Nếu như thế, trẫm liền lệnh cho Dũng Nghị Công Diệp Trạch làm Vỗ Bắc đô thống, suất lĩnh tám vạn binh mã thu phục thành trì của triều ta, giải cứu bá tánh trong lúc nước sôi lửa bỏng. Diệp Trạch, ngươi có nắm chắc không?”
“Thần, nhất định không phụ bệ hạ gửi gắm.” Diệp Trạch trịnh trọng nói.
“Tốt!” Tề Chước vỗ lòng bàn tay một cái “Việc này cứ quyết định như thế. Ngày mai lâm triều sẽ thương thảo những việc xuất chiến khác.”
“Dũng Nghị Công ở lại, còn những người khác lui xuống trước đi.”
“Chúng thần cáo lui.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT