Phó Nguyệt tiếp nhận ngọc bội chậm rãi vuốt v e.

Toàn thân Ngọc bội xanh biếc, tinh xảo đặc sắc. Bên trên hai miếng ngọc hình bán nguyệt có một con uyên ương đang khoe múa khắc hoạ sinh động như thật. Nếu sáp nhập chúng lại thì ở chỗ đó là một hình tròn hoàn chỉnh.

Vừa thấy là biết giá trị xa xỉ.

Tiêu Thái thấy nàng vui vẻ thưởng thức, liền cầm nửa cái trong tay Phó Nguyệt ra, trầm giọng nói: “Năm đầu tiên là trong nhà không giàu có, về sau lại có cửa hàng, Nhu Nhu cũng bận rộn với cả đống việc. Ta vẫn luôn không chính thức mua một chút trang sức cho nàng.”

Nhắc tới quá khứ đã qua, từng ngày sinh hoạt từ nông gia đến thành Thạch Châu rồi lại đến Vân Kinh lần lượt hiện ra trước mặt bọn họ.

Tiêu Thái quan sát kỹ lưỡng nương tử vẫn xinh đẹp nõn nà, trên đầu nàng chỉ mang theo mấy cây trâm ngọc, hơi mộc mạc một chút.

Nét mặt Tiêu Thái ảm đạm: “Nàng gả cho ta, lao tâm lao lực mà lo liệu gia nghiệp, thế mà ta lại không thể cho nàng mặc vàng đeo bạc và đám người hầu kẻ hạ”

Phó Nguyệt vốn đang âm thầm thổn thức, xúc động, càng nghe Tiêu Thái nói càng cảm thấy hắn tự coi thường mình. Phó Nguyệt vươn ngón tay tinh tế trắng nõn để ở giữa môi Tiêu Thái, cười nhạt lắc lắc đầu đối với hắn.

Từ lúc ban đâu gả cho Tiêu Thái đến bây giờ, nàng không hề cảm thấy ấm ức. Đây là mái nhà mà nàng muốn, cuộc sống mà nàng muốn.

“Nói bậy gì thế. Nếu không chàng đi xem hộp trang sức của ta đi? Bên trong có không ít châu thoa bộ diêu đâu. Ta không thích cắm hết các màu rực rỡ ở trên tóc, vừa nặng vừa thô tục.” Phó Nguyệt giận lườm hắn một cái, “Chàng đưa trâm bạc, vòng tay vàng, ngọc bội còn có cả một ít châu hoa ngày xưa nữa, chỉ cần A Thái ca mua cho ta mua thì ta đều thích.”

Tiêu Thái được nàng dỗ dành đến mức lông mày nhếch lên, khóe mắt tràn đầy niềm vui “Thật không?”

Phó Nguyệt gật mạnh đầu.

Tiêu Thái giơ ngọc bội lên, hướng về phía trước mặt Phó Nguyệt nói: “Chưởng quầy nói, đôi ngọc bội này ngụ ý nhân duyên mỹ mãn, ta…… Ta nghĩ dùng nó làm tín vật cho chúng ta thì quá thích hợp.”

Tiêu Thái lớn mật nói thẳng tiếng lòng của mình, bất chấp bên tai ửng đỏ mà nhìn Phó Nguyệt với đôi mắt thâm thúy.

Phó Nguyệt lại nhìn hai miếng ngọc tựa như đang nhìn vật đính hôn.

Nàng nghiêng người vén mái tóc dài lên lộ ra cái cổ thon dài, nhẹ giọng nói: "Thế thì A Thái ca đeo lên cho ta đi.”

“Được.” Tiêu Thái cúi người đi ra sau lưng Phó Nguyệt, đôi tay linh hoạt mà đeo ngọc bội.

Ngọc bội chỉ to bằng ngón cái, vừa đụng tới làn da liền thấy hơi lạnh một chút, nhưng chỉ một lát đã bị hơi ấm thân thể lan truyền sang, khiến người ta rất an tâm.

Phó Nguyệt cúi đầu sờ sờ ngọc bội, lại giơ mảnh còn lại ở trong tay mình nói: “Ta cũng đeo lên cho A Thái ca nhé.”

Tiêu Thái phối hợp mà xoay người.

Buộc chặt dây xong, Phó Nguyệt vừa lòng nhìn Tiêu Thái. Ngọc phối với người tuấn tú, đều đẹp!

Phó Nguyệt cảm giác như trải qua nghi thức hứa hẹn có nhau trong đời một lần nữa, trong lòng tràn đầy kích động không thôi. Nàng nheo đôi mắt trăng non lại, ôm cổ Tiêu Thái, ghé sát vào tai Tiêu Thái thấp giọng nói: “Về sau, chúng ta không thể tùy tiện tháo ngọc xuống!”

Đầu tiên Tiêu Thái sửng sốt, tiện đà nâng đôi tay lên ôm vòng eo thon của nương tử vào lòng ngực, đồng ý nói: “Được, nghe Tiểu Nguyệt, không tháo xuống!”

Giờ phút này Phó Nguyệt tựa như một con mèo con màu trắng quyến rũ, cọ vào cổ Tiêu Thái làm nũng: “Ui chao, đều tại chàng làm tim ta đập ‘ thình thịch ’ không ngừng đây này, ta rất vui, cơn buồn ngủ bay hết mất tiêu rồi. Ngày mai còn phải đãi khách nữa đó!”

“Ta chỉ sờ thôi được không?” đôi tay Tiêu Thái di chuyển lên trên, rầu rĩ cười nhẹ.

“Đừng!” Phó Nguyệt cứng đờ eo, thành thật nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play