Tề Đồng nâng khăn lên, che miệng cười nói: “Các cháu biết không, lúc quốc công gia nhà chúng ta hồi con trẻ cũng là đại tài tử ở Quốc Tử Giám đấy.”
Khi phụ hoàng còn tại thế đã từng khen văn chương của Trác ca, còn nói thẳng hắn là Văn Khúc Tinh hạ phàm, nếu là ở khoa cử thì nhất định phải chọn hắn làm Thám Hoa lang. Đáng tiếc về sau lại nổ ra chiến sự, Diệp Trạch bỏ bút tòng quân, đi ra sa trường.
Quốc Tử Giám đương triều từ trước đến nay chỉ tổ chức thi tuyển cho con vợ cả của các hộ quan viên ngũ phẩm trở lên, Diệp Trạch là con vợ lẽ, lại nổi tiếng có không ít tài lẻ, được sơn trưởng của Tư Nhã thư viện tự mình đề cử tới Quốc Tử Giám. Chính là tiên hoàng mang theo Đại hoàng tử đi dạo ngắm cảnh ở Quốc Tử Giám, nhìn thấy đám phu tử của Quốc Tử Giám đang ra đề kiểm tra Diệp Trạch, tiên hoàng thấy hắn có tài liền mở lời vàng ngọc bảo Quốc Tử Giám thu nhận.
Cũng bởi vậy, Diệp Trạch nổi danh tài trí khiến phu nhân của Xương Bình Bá phủ ghen ghét.
Diệp Trạch bị một đám tiểu bối nhìn chăm chú, hiếm khi tỏ ra ngượng ngùng như thế. Hắn cười chắp tay bái bái: “Tuổi trẻ bồng bột, không đề cập tới cũng được, không đề cập tới cũng được.”
Mọi người đều phá lên cười.
“Vút… vút.. bùm…”
Giờ Tý đã đến, ngoài phòng lửa khói bốc lên sáng rực. Tiếng pháo trúc nổ vang cùng với tiếng hoan hô của người đi đường truyền vào tai mọi người. Tất cả không cười nói chuyện nữa, cùng đi đến bên cửa sổ xem xét.
Ngàn dặm đèn lồ ng đỏ chiếu sáng rực rỡ, báo hiệu năm mới thịnh vượng của triều Lý.
Phó Nguyệt ngẩng đầu, trùng hợp Tiêu Thái cũng đang cụp mắt cười nhìn nàng. Hai người ăn ý lặng lẽ nắm chặt tay nhau một lần nữa, ống tay áo che giấu kỹ càng bàn tay 2 người.
Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ngày hội náo nhiệt, hai tên nhóc Diệp Thiên Trung cùng Tiêu Giản không hề buồn ngủ, đám người Diệp Trạch liền mang theo bọn họ đi xuống dưới lầu du ngoạn.
Mà Tiêu Thái và Phó Nguyệt thì đứng dậy cáo từ.
Phó Nguyệt bất đắc dĩ mà uyển chuyển từ chối lời mời của Tề Đồng: “Không biết Nhu Nhu có ngủ được không, chúng cháu về trước xem con bé đã.”
Tề Đồng thông cảm cho tấm lòng làm mẹ của nàng, liền nói: “Vậy hai cháu đi về trước đi. Vân Kinh ăn mừng năm mới còn vài ngày nữa kia mà, mai đi ra chơi cũng được.”
“Đúng vậy, cháu cùng A Thái ca cũng nghĩ thế.”
Tách khỏi mọi người, hai người Tiêu Thái và Phó Nguyệt trở về Dũng Nghị Công phủ.
Thủ vệ gác cổng và gã sai vặt vừa trông thấy biểu thiếu gia cùng biểu thiếu phu nhân trở lại, vội vàng cung kính mở cửa lớn cho bọn họ, đón bọn họ tiến vào.
Tiêu Thái lấy nửa lượng bạc ra thưởng cho gã sai vặt, “Tết nhất, lát nữa thay phiên công việc thì đi mà uống chút rượu cho thân thể ấm áp.”
Gã sai vặt vui mừng hớn hở mà dâng tay tiếp nhận, cúi chào cả hai vài lần: “Cảm ơn biểu thiếu gia, biểu thiếu phu nhân thưởng.”
Tết đúng là quá tốt, lão gia công chúa có thưởng, biểu thiếu gia cũng thưởng, còn được hưởng rượu và đồ ăn ngon, gã sai vặt nhìn bóng dáng hai người Tiêu Thái đi xa mà trong lòng vui rạo rực.
Không gian riêng của hai người nhàn nhã tự tại, nhưng khi trở về phủ thương nữ nhi không ngủ được, Phó Nguyệt không nhịn được mà bước chân nhanh hơn một chút.
Mới vừa vào cửa Kỳ Cảnh Viện, tiếng gào của Nhu Nhu đã từ trong phòng của Thạch bà bà truyền ra tới.
Tiểu nha hoàn bước tới mở cửa phòng ra để nàng đi vào.
Tiêu Thái chờ ở bên ngoài.
Nhu Nhu đang gào khóc to, Thạch bà bà đang ôm con bé, vừa dong vừa dỗ.
Tiếng gào của Nhu Nhu rất lớn, nhưng trong mắt không có nước mắt.
Phó Nguyệt thở phào một hơi, nhưng vẫn có phần đau lòng hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
Rốt cuộc Nhu Nhu đã được nhìn thấy mẫu thân, nước mắt đột nhiên như hạt đậu lăn xuống, hướng về phía Phó Nguyệt duỗi tay nghiêng nửa thân người ra, miệng cất tiếng “Mạ”.
Con bé chưa biết nói chuyện, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể phát ra vài tiếng đồng âm như từ cha mẹ.
Phó Nguyệt ôm con bé vào lòng, vừa lau nước mắt cho con bé, vừa dỗ dành nói: “Nương ở chỗ này bè, Nhu Nhu đừng khóc nhé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT