Phó Nguyệt: “Lát nữa Chung nương tử thay ta cảm ơn công chúa.”

“Câu này không cần ta phải thuật lại, công chúa còn bảo ngài lúc nào rảnh rỗi thì đi qua chỗ ngài ấy ngồi chơi đó.”

“Thế thì hai ngày nữa ta lại đi làm phiền công chúa nhé. Hai ngày nay cứ hết chuyện nọ đến chuyện kia, có khi công chúa cũng mệt mỏi đến phát sợ rồi.”

“Được, tóm lại ngài tới thì công chúa cũng vui vẻ nói chuyện cùng ngài.”

“Nhận được ưu ái của công chúa rồi.”

Tiếp dó Chung Tình nói đến chuyện đưa nha hoàn mới đến đây cho chính nàng chọn lựa, Phó Nguyệt cụp mắt nói: “Làm phiền Chung nương tử và Phương ma ma chọn đi, ta tin ánh mắt của các ngươi.”

“Đừng đừng đừng, hiện tại công chúa đã ra lệnh rồi, phải chọn người nào mà hợp mắt ngài đó.”

Phó Nguyệt thật sự không định thu dùng người trong phủ công chúa liền nói: “Tình Tước, Tuyết Nhạn và Thơ Ngữ đều khá tốt, tính cách có thể thành thật kiên định, chịu khó làm việc là được, ta không có yêu cầu gì khác.”

Nếu đã vậy thì Chung nương tử không nhiều lời nữa, nhớ kỹ lời Phó Nguyệt nói rồi đứng dậy chuẩn bị trở về: “Chúng ta sẽ chọn vài người đưa lại đây trước, ngài nhìn qua rồi chọn ai vừa mắt thì giữ lại.”

“Làm phiền Chung nương tử lo lắng.” Phó Nguyệt đứng dậy tiễn bà, “Chung nương tử ngài chờ một lát, vừa hay phòng bếp nhỏ của ta làm một ít điểm tâm, ngài mang một ít qua cho công chúa, còn lại ngài cũng mang về cho Ngô thúc đi.”

Chung Tình càng cười thoải mái hơn, lão chồng bà sau khi từ thành Thạch Châu trở về thật sự khen lấy khen để điểm tâm của Tiêu gia, ngày thường tính tình không thích ăn đồ ngọt cũng nói thẳng ăn ngon, đáng tiếc điểm tâm không thể để lâu mà mang về cho bà nếm thử, trên đường đều bị tiểu tử Diệp An kia ăn.

Về sau khi Phó Nguyệt tới phủ làm điểm tâm và thức ăn cũng sẽ đưa một chút cho nhà bọn họ, nàng rất thích tay nghề nấu ăn ngon của Phó Nguyệt.

“Thế thì tốt quá, ta không khách khí với ngài nữa. Ngô thúc thích ăn, về sau cứ sai hắn chạy việc cho các ngài” Nếu Ngô Phong nghe được lời này nhất định sẽ tỏ vẻ là nương tử đang vu tội hắn, mỗi lần thu được đồ ăn ngon chẳng phải đều để nương tử dùng trước hay sao!

Phó Nguyệt: “Không cần phải thế, Ngô thúc đã giúp chúng ta rất nhiều rồi.”

Chung Tình mang theo điểm tâm mà Phó Nguyệt đã chuẩn bị sẵn vô cùng cao hứng mà trở về Minh Ngọc Đường, cùng công chúa nhàn nhã tự tại mà thưởng thức trà chiều.

**

Nghỉ ngơi hai ngày, Phó Nguyệt ôm Nhu Nhu tới chỗ Tề Đồng nói chuyện.

"Ôi chao, đây là tiểu bảo bối nhà ai đây, mau để ta ôm một cái.” Tề Đồng ôm đứa bé trắng nõn như cái bánh bao nhỏ. Đứa bé Nhu Nhu này rất mạnh dạn, không sợ người lạ, đã có thể ngồi ở trong lòng Tề Đồng cười ha hả, cũng không biết là đang cao hứng cái gì.

Nói chuyện trêu chọc Nhu Nhu trong chốc lát, Tề Đồng đưa hài tử đặt lên trên cái giường nhỏ ở bên cạnh cho Chung Tình chăm sóc.

Nàng cầm một cái hộp nhỏ trong tầm tay rồi đẩy đến trước mặt Phó Nguyệt: “Cháu nhận lấy cái này đi.”

Phó Nguyệt nghi hoặc mà tiếp nhận, vừa mở ra liền thấy một xấp khế ước bán thân! Đây đều là của gã sai vặt, nha hoàn cùng bà tử trong Kỳ Cảnh Viện.

Phó Nguyệt đóng hộp lại cẩn thận một lần nữa, sau đó đẩy hộp nhỏ trở về: “Cái này cháu không thể nhận được.”

“Cháu cầm đi, về sau trong viện nếu có người nào lại không nghe lời, cháu cứ trực tiếp xử lý là được.” Tề Đồng nói, như có như không mà quét mắt nhìn Tình Tước Tuyết Nhạn đứng sau Phó Nguyệt.

Trong lòng Tình Tước và Tuyết Nhạn rùng mình, nhưng vẫn cụp mắt cung kính mà đứng.

Phó Nguyệt lắc đầu, kiên trì không thu nhận: “Công chúa không cần cho cháu những thứ này, trong phủ có ngài chưởng quản chỗ nào cũng gọn gàng ngăn nắp. Mặc dù có người nổi lên tâm tư hư hỏng, nhưng ngài đã có thể kịp thời xử lý. Cái khế ước bán thân này có đưa cho cháu hay không thì cũng thế cả, hà tất gì còn phải phiền toái một chuyến chứ.”

"Cháu cứ thu nhận đi, ngày sau cũng có thể xử lý việc trong viện của các cháu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play