Diệp Thiên Trung tình nguyện mang theo các tiểu công tử nhà khác chơi cũng không mang theo hắn, Diệp Tu Huy đã sớm ghen ghét không thôi. Giờ phút này biết một kẻ tùy tiện nhận kết nghĩa đều được Diệp Thiên Trung che chở, mặc kệ Tiêu Giản là bộ dáng gì, tính cách gì, Diệp Tu Huy đã ghét bỏ rồi.

Hai bên bọn họ không vừa mắt nhìn nhau, đây cũng không phải là lần đầu nháo sự đánh nhau. Đám người Dương Hiền Lâm là bạn chơi cùng Diệp Thiên Trung đang đứng ở chung quanh cũng không nói hai lời, cùng lao vào đánh lộn.

Tiêu Giản nào đã gặp cảnh chiến đoàn đánh nhau hỗn loạn thế này, nhất thời sững sờ tại chỗ. Nhưng thấy biểu ca bị người đánh, hắn nắm chặt tay lại, học theo tư thế của Diệp Thiên Trung vọt lên.

Không được đánh biểu ca hắn!

Tiêu Giản chưa từng dùng đến quyền cước, chỉ có thể múa may nắm tay nhỏ lung tung để gia nhập vào trong trận đánh.

Quả nhiên, cậu bé còn chưa đánh được tới người khác, đã bị một bàn tay không biết từ chỗ nào duỗi tới đẩy ngã mạnh xuống đất.

Diệp Thiên Trung quắc mắt thấy tình cảnh này, hắn tung một cú đấm vào mắt phải Diệp Tu Huy, để hai mắt hắn đồng loạt thâm tím đối xứng với nhau. Sau đó bò dậy đẩy mọi người ra, che chở trước mặt Tiêu Giản.

Hắn nhìn về phía mấy kẻ đã quen thói ăn no rửng mỡ thèm ăn đòn kia, gằn giọng nói: “Chúng ta đánh nhau theo quy củ cũ, không được nói cho người nhà, thắng thua tự mình chịu trách nhiệm. Nhưng trong số các ngươi không cho phép ai được đụng đến biểu đệ Tiêu Giản của ta!” Nương hắn nói, biểu đệ A Giản từ nhỏ thân thể không tốt, không thể chơi đùa ầm ĩ như bọn họ.

Biểu đệ A Giản mới đến chưa được lâu đã bị bắt nạt, nếu cha mẹ biết liệu sau này có cho chính mình chơi cùng biểu đệ A Giản hay không?

Nghĩ vậy, Diệp Thiên Trung vừa tức vừa sợ hãi. Hắn trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây tội Diệp Tu Huy, sau đó quay đầu lại quan tâm nói: “A Giản, đệ ngã thế nào? Có đau không?”

Tiêu Giản chống mặt đất bò dậy, đi đến bên người Diệp Thiên Trung để hắn nhìn phía sau chính mình: “Thiên Trung biểu ca, đệ không sao hết. Nhưng mà quần áo bị cọ rách rồi.”

“Người không sao là được. Đệ cứ đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, để ta giải quyết.”

Tiêu Giản gật gật đầu, nghe lời mà đứng bất động tại chỗ.

Trong khi hai huynh đệ nhà này nói chuyện, người của hai phe đang quấn lấy nhau đều tách ra.

Dương Hiền Lâm đi tới vỗ vỗ đầu đệ đệ mới tới này: “Được rồi, dựa vào việc ngươi vừa mới dám xông lên cùng chúng ta ngăn địch, cho nên Dương Hiền Lâm ta công nhận ngươi làm đệ đệ!”

Diệp Thiên Trung tức giận mà đẩy bàn tay mập mạp của Dương Hiền Lâm ra: “Đừng nhận đệ đệ lung tung, Tiêu Giản là biểu đệ của ta, là của Diệp gia chúng ta!”

Dương Hiền Lâm cợt nhả mà thò đầu qua: “Hai ta làm gì mà phân biệt, đệ đệ ngươi cũng chính là đệ đệ của ta.”

“Ngươi có cả một đống đệ đệ rồi, về nhà mình tự nhận lấy đi!” Còn hắn thì chỉ có một đệ đệ này thôi.

“Thiên Trung ca, còn đánh nữa hay không, tiểu tử Diệp Tu Huy kia muốn bỏ chạy.” Một người khác đứng ở bên cạnh hỏi.

Diệp Thiên Trung dõi mắt nhìn qua, quả nhiên đám người Diệp Tu Huy kia không chiếm được lợi lộc gì, giờ phút này đã muốn bỏ chạy. Nhìn lại canh giờ, đã sắp đến lúc tan học rồi.

Diệp Thiên Trung trợn mắt lườm đám người kia, mở miệng nói: “Mỗi lần đều không đánh lại được chúng ta nhưng lần nào cũng đều do bọn họ gây chuyện trước, thật bực mình. Chúng ta cũng đi, phu tử đang chờ ở học xá”.

Nói xong, cả đám người vây quanh bọn họ trở về.

Đều là đám trẻ thuộc nhà quyền quý, phu tử thấy chỉ có mấy đứa trong số bọn họ nghịch ngợm va chạm một chút nên coi như không thấy.

Sau giờ học, Diệp Thiên Trung liền lôi kéo Tiêu Giản chạy vào phòng cậu bé.

Tiêu Giản chạy trốn không nhanh bằng hắn, bị hắn kéo đến mức nghiêng ngả lảo đảo, thở phì phò hỏi hắn: “Thiên Trung biểu ca, ca muốn làm gì thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play