Mua xong đồ vật ra khỏi cửa hàng, hoàng hôn ngả về tây, đi trở lại trong thôn phải mất nửa canh giờ.
Tiêu Thái vác vải vóc theo, đem mấy đồ vụn vặt bán dọc theo đường đi đặt ở chiếc sọt sau lưng, một tay hơi đặt ở thắt lưng Phó Nguyệt, một tay nắm Tiêu Giản cùng nhau ra khỏi thành.
Mười lăm dặm mà vừa đi vừa nói chuyện, người lớn còn coi như nhẹ nhàng, Tiêu Giản đi được nửa đường liền toát đầy mồ hôi.
“Để ta vác vải cho, chàng ôm A Giản đi.” Phó Nguyệt lau mồ hôi cho Tiêu Giản, tiếp nhận đồ vật trong tay Tiêu Thái.
Tiêu Giản được ca ca ôm, chỉ loáng một cái đã nằm bò ra ngủ.
Phó Nguyệt nói: “Đợi lát nữa về đến nhà, cứ để đệ ấy đi ngủ trước đã. Ta đi làm cơm chiều, chờ nấu xong thì hãy gọi đệ ấy dậy.”
Tiêu Thái: “Được. Ta đi dọn dẹp đất trồng rau ở phía sau viện để trồng một ít rau xanh, rau xà lách, mướp hương....”
Phó Nguyệt: “Ngoài mảnh đất trồng rau ở sau viện trong nhà ra thì nhà ta còn có bao nhiêu mảnh đất nữa?”
Tiêu Thái trầm mặc một hồi mới chậm rãi mở miệng, “Lúc chia nhà, chúng ta được chia bốn mẫu ruộng trung đẳng, ta bán ba mẫu để đổi lấy tiền, chỉ còn thừa một mẫu. Mẫu ruộng này vừa lúc ở gần nhà trưởng thôn, ta liền nhờ trưởng thôn canh tác.”
Tiêu Thái chậm rãi giải thích cho Phó Nguyệt: “Mẫu ruộng đó thuộc loại đất trung đẳng, trong đất độ phì không đủ, một mẫu đất cùng lắm chỉ thu được hai đấu gạo, nhưng ta còn phải kiếm bạc để chữa bệnh cho A Giản, không thể dựa vào số ruộng ấy được. Ta liền đưa nó nhờ trưởng thôn canh tác. Nhà trưởng thôn đông người, mỗi năm sẽ trả một nửa số gạo hoặc một ít lúa mạch trồng trọt trong ruộng cho chúng ta, cũng đủ cho ba người chúng ta ăn.”
“Nàng muốn thu hồi mẫu đất này về sao?” Tiêu Thái hỏi nàng.
“Thôi bỏ đi. Ta không có sức, cũng không biết trồng trọt, chàng còn phải đi săn thú, làm thêm một mẫu đất nữa thì chàng cũng mệt mỏi. Huống hồ, mẫu đất này cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.”
Phó Nguyệt tính toán tình cảnh trong nhà. Vì một mẫu đất mà bản thân phải lăn lộn không những mệt mỏi lại còn chẳng được bao nhiêu tiền, nàng cảm thấy không đáng, vẫn cứ tiếp tục nhờ nhà trưởng thôn thì hơn.
Phó Nguyệt: “Tay nghề của ta cũng tạm, trước hết làm một ít đồ thêu để tích cóp bạc, về sau ta nghĩ biện pháp khác.”
Nhìn Phó Nguyệt hơi nhíu mi, nghiêm túc mà suy xét về tương lai của bọn họ, Tiêu Thái nhẹ nhàng chạm vào làn da mềm mại hồng hào trên gương mặt nàng nói “Còn có ta mà, đừng lo lắng.”
Đúng vậy, gấp cái gì, cứ từ từ mà làm.
Phó Nguyệt bật cười nhìn hắn, nghiêng đầu cọ cọ vào tay hắn.
Bên này Tiêu Thái và Phó Nguyệt vừa nói vừa cười đi vào thôn, bên kia chỗ sân phơi dưới cây đa ở cửa thôn có một đám phụ nhân trong thôn cũng đang vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm.
Xa xa thấy cả nhà ba người Tiêu Thái đi vào thôn, tay cầm lưng vác đầy đồ, người nhiều chuyện nhất trong thôn là bà Vương nhị chạm chạm vào đại bá mẫu Thôi Hạnh Hoa của Tiêu Thái, ánh mắt ý bảo bà ta nhìn về phía cửa thôn.
Thôi Hạnh Hoa đặt một cái băng ghế nhỏ ngồi ở dưới tàng cây, chẳng làm việc gì hết, chỉ ngồi cắn hạt dưa, vừa cắn vừa nói chuyện phiếm.
Thấy hai người nhà Tiêu Thái sắp đi ngang qua về nhà, Thôi Hạnh Hoa giương giọng gọi: “Nhìn xem ai kìa! Ô, cháu trai lớn đấy à, các cháu đi đâu về thế? Mua được thứ gì tốt vậy?”
Bị Thôi Hạnh Hoa gọi dừng lại, Tiêu Thái không thể không dừng chân, chào hỏi.
“Mua cái gì đấy?” Thôi Hạnh Hoa tò mò nhìn về phía đồ vật trong ngực Phó Nguyệt.
Không chờ Tiêu Thái mở miệng, Thôi Hạnh Hoa còn nói thêm: “Vải à, màu sắc này đẹp đấy. Vừa lúc đệ đệ cháu đang đi xem mặt một cô nương, để làm quần áo mới cho nó. Để ta lấy về, cũng sẽ nói cho nó đây là tấm lòng của người làm anh như cháu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT