“Làm phiền công chúa lo lắng, thật không biết nên cảm tạ ngài ấy như thế nào mới tốt.” Phó Nguyệt nhìn thấy sắp xếp tường tận tỉ mỉ như thế, không nhịn được mà cảm thán nói.

“Lão gia, công chúa cùng thiếu gia trong phủ đều ngóng trông các ngươi tới đây đó.”

Ngô thúc dẫn tới chỗ gã sai vặt và bọn nha hoàn đứng, giới thiệu với mọi người Tiêu gia nói: “Đây là người mà trong phủ sắp xếp cho biểu thiếu gia, biểu thiếu phu nhân, đãi ngộ giống với các tiểu thư, thiếu gia trong phủ. Có chuyện gì cứ việc ra lệnh sai việc là được.”

“Nghe lệnh biểu thiếu gia, biểu thiếu phu nhân.” Diệp An cùng mọi người hành lễ.

“Diệp An đến chỗ ta sao?” Tiêu Thái nhìn thấy những người thế mà còn có Diệp An, nghi hoặc hỏi hắn.

Diệp An gãi gãi đầu cười rộ lên: “Đúng vậy, mấy ngày tới biểu thiếu gia ngài ở trong phủ thì tiểu nhân sẽ phụng dưỡng ngài.”

Những người khác cũng đều lần lượt tự báo tên họ.

Mỗi chủ tử bên người trang bị hai gã sai vặt hoặc nha hoàn, ngay cả bên người Thạch bà bà cũng có hai tiểu nha hoàn. Bởi vì Nhu Nhu còn nhỏ, nên Phó Nguyệt được giao cho hai đại nha hoàn, hai tiểu nha hoàn, còn có một bà vú. Có 4 bà tử làm việc thô. Còn về phòng bếp nhỏ lại cho hai đầu bếp nữ.

Ngô thúc nói rõ hết việc liền đi cáo lui đi ra ngoài trước, trong phủ còn không ít chuyện cần xử lý, hắn cũng phải phái người qua đưa tin cho lão gia.

Đối mặt với nha hoàn cùng gã sai vặt trong viện đứng cung kính đen nghịt một mảnh, Thạch bà bà mờ mịt mà ôm Nhu Nhu đứng căng thẳng ở phía sau Phó Nguyệt.

Vì không để cho bọn họ mất mặt, Thạch bà bà đè nén kinh ngạc cùng sợ hãi trong lòng xuống, gục đầu chuyên tâm ôm đứa trẻ.

Giờ phút này Tiêu Thái cũng không biết nên làm như thế nào cho phải, mặt vô biểu tình mà đứng ở một bên.

Phó Nguyệt đảo qua mọi người, bình tĩnh mà mở miệng nói: “Được rồi, cứ tan trước đi.” Nhà cao cửa rộng có 1 bộ quy tắc đối với người hầu hạ, chủ nhà không ra lệnh, bọn họ cũng biết chính mình nên làm chuyện gì.

“Vâng!”

Diệp An quen thuộc đối với cả nhà Tiêu gia hơn mọi người một chút, liền cười nói: “Tiểu nhân chờ ở tiền viện, biểu thiếu gia có chuyện gì cứ việc ra lệnh.” Nói xong, liền sai đại nha hoàn dẫn mọi người Tiêu gia vào hậu viện.

Tình Tước dương khóe miệng, khuôn mặt tràn đầy tươi cười và cung kính mà nói với Phó Nguyệt: “Biểu thiếu phu nhân, công chúa sai bọn nô tỳ dọn dẹp ổn thỏa đông sương phòng rồi, tây sương phòng là của Giản thiếu gia, còn Thạch lão phu nhân ở sau đông sương phòng. Ngài xem xem, nếu có chỗ nào không hài lòng thì lại đổi.”

Ban đầu dựa theo quy củ thì lẽ ra Tiêu Giản được sắp xếp ở tại tiền viện. Suy xét thấy hắn còn nhỏ tuổi, hơn nữa lại vừa mới vào phủ, cho nên sắp xếp hắn ở cùng một chỗ trong viện cùng vợ chồng Tiêu Thái.

Đông sương phòng rộng mở tinh xảo, ngay cả các đồ dùng của con nít như thú bông đều có đầy đủ.

Phó Nguyệt cười nói với Tình Tước: “Công chúa suy nghĩ chu toàn, không muốn tăng thêm gì cả.”

Bà tử làm việc thô khiêng hành lý của Tiêu gia vào.

Thạch bà bà đưa Nhu Nhu cho Phó Nguyệt, ra tiếp nhận phân chia mấy thứ này.

Bà vú muốn đi lên ôm đứa bé, Phó Nguyệt né thân mình qua: “Không cần, Nhu Nhu ở cùng chỗ với chúng ta.”

Bà vú nhìn đại nha hoàn Tình Tước, Tình Tước mặt không đổi sắc.

“Vâng.” bà vú cung kính mà đứng ở một bên.

Các bà tử làm việc thô mang đồ vật của Tiêu Thái, Phó Nguyệt cùng Nhu Nhu tới đông phòng, Thạch bà bà theo vào nói với Phó Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, ta đi trước chỉnh lý nhà ở cho A Giản.”

“Được, vất vả thạch bà bà.” Nàng lại ra lệnh với đám người Tình Tước nói: “Các ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi trước đi, trong phòng ta sẽ tự làm.”

Tình Tước không nhiều lời nữa, mặc cho Phó Nguyệt dặn dò, dẫn đám nha hoàn lớn nhỏ cùng các bà tử lui ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play