Sức lực trong tay đứa nhỏ không lớn, nhưng nếu để bé nắm tóc, túm râu cũng sẽ đau.

Phó Nguyệt nhìn sắc mặt sư phụ điềm tĩnh, vẫn cười đi đến nhẹ nhàng mở bàn tay nhỏ bé của Nhu Nhu, làm bộ vỗ vỗ: "Con nhóc quỷ này, cũng đừng tóm đau Tôn Trường Minh gia gia chứ."

Nhu Nhu còn tưởng rằng nương là đang chơi cùng mình, cũng không khóc ngược lại mở to hai mắt "bi bô" cười rộ lên.

Sắc mặt Tôn Trương Minh lại nhu hoà hơn vào phần: "Không sao, tiểu nha đầu có thể có sức lực gì."

Chậc, gia gia mặt lạnh lòng mềm cũng không áp chế được cô nhóc quỷ này.

Phó Nguyệt dứt khoát cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện của những nam nhân trong phòng, để Tôn Trường Minh ôm, dù sao còn có Tiêu Thái có thể chăm sóc đứa nhỏ.

Cô theo Trương thẩm vào phòng bếp bận rộn.

"Không cần cháu làm, cháu ở nhà trên chờ là được rồi." Đuôi mắt của Trương thẩm cười đến mức díu lại một chỗ.

Phó Nguyệt thân thiết ôm cánh tay của Trương thẩm: "Ở bên kia cháu cũng không có gì để nói, không gặp lâu như vậy, cháu còn muốn nói chuyện với Trương thẩm."

"Cái miệng này của cháu, như bôi mật vậy." Trương thẩm mang theo Phó Nguyệt vào phòng bếp: "Các tẩu tử của cháu đang nấu cơm đó, cháu đứng một bên nhìn là được, trên người đừng để dính khói bụi."

Quả nhiên Vương Thục đang nấu ăn ở phòng bếp.

Nhìn thấy bọn họ tiến vào, Thôi Đào Nhi từ sau bếp hô trước: "Tiểu Nguyệt đến rồi à, nương, cơm trưa sẽ xong ngay đây."

Vương thục gật đầu theo.

Trương thẩm quét mắt qua phòng bếp, tự mình cầm nguyên liệu nấu ăn làm ở một bên, bảo Phó Nguyệt đứng xa một bên nhìn.

Phòng bếp của Tôn gia không tính là lớn, trong phòng đã có ba nữ nhân bận rộn qua lại, nếu thêm một người khác đi vào sẽ khó hoạt động.

Phó Nguyệt liền đứng ở bên cạnh cửa phòng bếp nói chuyện, không cản trở bọn họ.

Trương thẩm: "Mọi thứ trong nhà đều xong rồi à? Trong khoảng thời gian này thẩm cũng bận, cũng rít ra được thời gian đi thăm mấy đứa."

Phó Nguyệt: "Rất tốt, việc làm ăn trong cửa hàng vẫn như cũ, trong nhà lại có Thạch bà bà giúp cháu trông coi Nhu Nhu, thật ra cháu vô cùng thoải mái."

"Vậy thì được. Cháu ấy, tuy nói đã ra ngày ở cữ, nhưng cũng phải bồi bổ." Trương thẩm đánh giá dáng người dần dần hồi phục của Phó Nguyệt: "Phụ nữ sinh con là nguyên khí tổn thương lớn, lại còn phải cho con bú, một tháng là không bổ đủ. Đúng lúc hôm nay cháu đến đây, thẩm bắt con gà mái già nấu canh cho cháu uống!"

Phó Nguyệt xoa xoa mũi: "Trương thẩm, thẩm đừng lo lắng, cháu ở nhà ăn không ít đâu."

Trương thẩm nâng con ngươi, bà nhìn thân hình nhỏ bé còn không bằng cơ thể rắn chắc Thôi Đào Nhi, không quá tin nàng.

"Thẩm biết mấy nương tử mới các cháu sau khi sinh con vẫn muốn khôi phục lại dáng người lúc trước, nhưng việc này cũng không phải có thể sốt ruột được, không nhân lúc này bồi bổ toàn bộ bên trong, già rồi phải ăn khổ não đó!"

"Cháu tin thẩm! Bằng không cháu đi hỏi các tẩu tử cháu đi, một năm đầu tụi nó sinh con thẩm cũng bồi bổ chất béo cho tụi nó, không cho phép làm việc nặng." Trương thẩm bĩu môi, ý bảo Phó Nguyệt hỏi hai cô con dâu phía sau.

Thôi Đào Nhi sang sảng nói tiếp: "Nương nói đúng đó!"

Nếu không sao nhiều tiểu nương tử trong thôn lại hâm mộ nàng cùng em dâu như vậy, mẹ chồng nói được thì làm được. Năm đầu sinh Đại Ngưu, nàng chỉ là ăn ăn ngủ ngủ, nhiều lắm thì chỉ nấu vài bữa cơm cho gia đình, giặt một ít quần áo, cái khác đều không cần nàng nhúng tay.

Gà mái già trong nhà nuôi cũng cúng vào trong ngũ tạng nàng.

Phải biết rằng, trong thôn có những nương tử khác hoài thai đến tám chín tháng cũng phải giống giường làm việc như bình thường, đợi sinh con rồi, nếu là con trai có thể sống yên ổn thanh tịnh qua một tháng, nếu là con gái, mẹ chồng thì bỏ mặt, đứa bé cũng không quản, sao còn thể ở cữ cho tốt được chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play