Tiêu Đại Bảo nghe cha hắn nói vậy, im lặng một hồi cũng không phản bác.

"Vậy cha, con chuyển cái rương này xong sẽ trở về trước."

Tiêu Cường xoa vai: "Đi đi, con tiện đường ghé vào ruộng xem thử."

Tiêu Đại Bảo bỏ đồ vật xuống rời đi, bước chân hắn cũng ung dung hơn một chút.

Trong tay góp được vài đồng, Tiêu Đại Bảo nhớ lại những khổ sở đổ máu và mồ hôi mấy ngày nay, nhịn không được ghé đến sạp ven đường mua vài cái bánh bao.

Cắn một miếng bánh nhân thịt đầy đặn, miệng đầy dầu.

Tiêu Đại Bảo thoả mãn híp mắt.

Đây mới là cuộc sống của con người a.

Vì thế trong ngày kế tiếp, Tiêu Đại Bảo chỉ làm nửa ngày rồi đi, tiện đường lại ăn bữa ngon.

Mặc dù có nhiều thời gian rảnh, nhưng Tiêu Đại Bảo cũng không muốn về đối mặt với nương và nương tử của hắn.

Một hôm, Tiêu Đại Bảo đi ngang qua một ngõ nhỏ.

Hộ nhà ở đây khá im lặng, cửa viện đóng chặt.

Tiêu Đại bảo cúi đầu muốn nhanh chóng đi ra ngoài.

Đột nhiên phía trước vang lên tiếng cười như tiếng chuông bạc của một cô gái.

Cả người Tiêu Đại Bảo chấn động, ngẩng đầu nhìn lại.

Một gian viện phía trước bên phải, cửa viện khép hờ, một cô gái thướt tha lấy khăn che nửa mặt, đôi mắt nâu mỉm cười.

Tiêu Đại Bảo bị lúm đồng tiền của nàng hấp dẫn, mơ hồ đi theo nàng ta vào.

...

Tiêu Đại Bảo quần áo xộc xệch ôm nàng ta nằm trong khuê phòng.

Nàng ta ghé vào tai hắn nũng nịu kể khổ.

Cuối cùng Tiêu Đại Bảo đưa hết tất cả tiền bạc trên người nàng ta, ước chừng cũng gần nửa lượng.

Nàng ta nín khóc mà nở nụ cười.

Tiêu Đại Bảo lại mơ mơ hồ hồ bi người bà lão tự xưng là mẫu thân của nàng ta cười tủm tỉm đuổi ra khỏi viện.

Trên đường đi bộ về nhà, Tiêu Đại Bảo cũng phản ứng lại.

Nơi này chính là gái điếm mà mọi người đều đùa giỡn nơi riêng tư.

Nhưng nghĩ đến cơ thể thơm tho ấm áp của cô gái kia, lòng Tiêu Đại Bảo lại nóng như lửa đốt

Khi mới về đến nhà, đối mặt với Thôi Hạnh Hoa cùng Từ thị, Tiêu Đại Bảo vẫn có chút không được tự nhiên.

Nhưng nữ nhân trong nhà vẫn vây quanh hắn, không hề nhận ra một chút khác thường nào. Tiêu Đại Bảo hoàn toàn thả lỏng, thản nhiên ăn ăn ngủ ngủ.

Từ nay về sau, góp được chút bạc, Tiêu Đại Bảo sẽ tìm nàng ta chơi đùa.

Hắn cảm thấy những ngày sau khi bản thân gặp được đoá giải ngữ hoa này, là khoảng thời gian thoải mái nhất, vui vẻ nhất trong mười năm qua của hắn.

Từ thị dần dần cảm nhận được Tiêu Đại Bảo lại có chút khôi phục sự lạnh nhạt của ngày xưa.

Nhưng nàng ta cũng chỉ nghĩ do thường ngày hắn quá mệt mỏi, còn tri kỷ đưa cho Tiêu Đại Bảo thêm một ít tiền hồi môn, bảo hắn ăn nhiều một chút để bồi bổ bản thân, Tiêu gia thỉnh thoảng cũng ăn nhiều thịt ngon.

Nhất thời, trong nhà Tiêu Cường vô cùng hoà thuận

Ngô thúc điều tra một phen, biết được mấy năm nay tiểu thư nhà mình cùng nhà của biểu thiếu gia phải chịu chèn ép như thế nào ở trong tay đại phòng Tiêu gia.

Bản thân ông cũng vô cùng tức giận.

Đừng nói người nghe là ông tức giận, nếu để lão gia biết được việc này hắn nhất định cũng dễ dàng bỏ qua.

Nhưng trong phủ bọn họ có giới luật phân minh.

Bọn họ sẽ không ngu xuẩn làm những chuyện vô cớ giế.t người để nó trở thành nhược điểm của mình.

Cho nên sau khi tra ra chuyện chăn gối của Tiêu Đại Bảo, Ngô thúc liền sai người xử lý.

Trước tìm được tiểu viện tử kia, nói với nàng ta sẵn lòng giúp nàng ta chuộc thân, yêu cầu duy nhất chính là đi tìm nhà Tiêu Đại Bảo náo loạn một trận, khiến cho bọn họ thân bại danh liệt, sống không yên ổn.

Đương nhiên ý chính là cái này, về phần nàng ta muốn làm như thế nào, bọn họ không tham dự, kết quả cuối cùng làm người ta vừa lòng là được.

Nàng ta hiểu Tiêu Đại Bảo này đã đắc tội nhân vậy lớn rồi, dù sao nàng ta cũng không để ý Tiêu Đại Bảo. Có người bằng lòng giúp nàng ta chuộc thân, còn đồng ý sau khi xong việc cho nàng ta một thân phận mới sống những ngày hoàn toàn mới, nàng ta cầu còn không được.

Cuộc sống dơ bẩn thế này đâu phải nàng ta nguyện ý muốn sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play